Mạc Phỉ nhớ có một lần vì công việc phải đến một concert của một nữ minh tinh, âm thanh trong ngục giam hiện giờ cũng không khác gì tiếng hô của những người tham dự concert đó.
“Trong này có bao nhiêu Zombie? Mấy ngàn?”- Địch Hạo Tuấn híp mắt hỏi: “Bên ngoài ngục giam rất sạch sẽ, giống như có người dẫn dụ Zombie đi vào ngục giam.”
Đường Sĩ Miễn nói: “Địa hình trong ngục giam rắc rối phức tạp, chúng ta không cần đi vào trong, chỉ cần làm nổ đường lớn là được rồi. Tôi đã kiểm tra, thấy phụ cận có thuốc nổ, nhưng cuối cùng lại không cho nổ, cũng không biết vì sao.”
“Tường đã bắt đầu muốn sụp đổ, chúng ta cũng không còn cách nào khác.”- Mạc Phỉ nói.
Đứng gần, tường chắn quả nhiên rất cao to. Zombie cũng là người đã chết rồi bị cảm hóa, như vậy, con người có bao nhiêu sức mạnh, thì Zombie cũng có thể phát huy bấy nhiều sức mạnh. Huống chi bây giờ bọn họ còn không thể suy nghĩ được gì, chỉ biết dựa vào sức mạnh, cũng không đáng sợ gì.
Nhưng trước tình hình này, tường ở cửa lớn đã bắt đầu xuất hiện những vết nứt, nếu như không nghe Đường Sĩ Miễn đi đến nơi này, một ngày nào đó, tường này sẽ sụp đổ, e rằng sân thể dục phải đối mặt với nguy cơ trước nay chưa từng có.
Nhưng sức mạnh của nhân loại không thể nào đẩy ngã bức tường tốt như thế, nói cách khác, những vết nứt này, chỉ có thể là do những con Zombie biến dị làm ra.
Nhớ đến con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-gia-quy-lai/3228453/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.