Lão đại đang ngồi trên ghế sofa, một bên đang phát nhạc cổ điển. Những thứ này đều là từ viện bảo tàng, còn cái sofa mà lão đại đang ngồi, nghe nói đó là cái sofa mà một lão đại thời Dân Quốc đã từng ngồi.
Đinh Vĩ bị trói ở trong, cổ họng y phát ra tiếng hít thở.
“Câm miệng.”- Lão đại nói, “Mày đang ảnh hưởng đến việc tận hưởng âm nhạc của tao.”
“Lão đại, mọi thứ đã kiểm tra, không xảy ra vấn đề. Những người có bốn sao trở lên đều đã được phân làm cảnh vệ canh giữ nơi quan trọng. Đã cử bác sĩ đến kiểm tra tình hình cho bọn họ rồi, cũng đã phái những người có hai, ba sao ra ngoài, cơ bản cũng đã kiểm tra xong, không có gì bất thường.
Lão đại cười cợt, gác chân lên bả vai của tiểu đệ, thấy vậy tiểu đệ liền khom lưng, không dám dị nghị. Lão đại nói: “Mày chắc còn nhớ tại sao chúng ta gạt Đường Sĩ Miễn ra không? Nếu không có các người đảm nhiệm chức vụ nội gián, tao làm sao có thể lừa gạt hắn quay về quê nhà hắn? Nếu như hắn trở về đây, chức lão đại này sao có thể rơi vào tay tao? Tao không cho phép chuyện nội gián này tái diễn, mày hiểu không?”
‘”Vâng ạ. Vâng ạ.”- Trên đầu tiểu đệ đều là mồ hôi, gật đầu liên tục.
“Báo…Báo cáo lão đại…”- Một người có huy hiệu năm sao chạy đến trước mặt, nhưng thấy bầu không khí như vậy, hắn không dám mở miệng.
Lão đại nhất thời phát hỏa: “Có chuyện mau nói, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-gia-quy-lai/3228445/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.