Chu Nhan nổi danh là yêu ngựa, lúc này biết Đạp Tuyết không chịu ăn cơm, ngay cả nghỉ ngơi cũng chẳng quan tâm đã chạy tới phòng ngựa.
Lúc sắp đến gần chỗ chuồng ngựa, thì nghe thấy Đạp Tuyết điên cuồng hí cùng trận trận tiếng vó ngựa như sấm dậy truyền đến.
Lão nhân phòng ngựa Đức thúc là theo từ Sở Tương Vương phủ tới, cũng là cha Tiểu Ngũ; lúc này Đức thúc đang cầm cây mía đưa đến bên miệng Đạp Tuyết để dụ nó, không ngờ tiểu súc sinh này tính khí nóng nảy như vậy, ngay cả cây mía lúc bình thường thích nhất cũng không chịu liếc mắt một cái, chỉ lo giương oai rít gào như cũ, làm Đức thúc một bó to tuổi rồi liên tục lui về phía sau, nếu không có Chu Nhan bước nhanh tới đỡ ở phía trước, sợ là lão nhân gia như ông ta cũng bị trượt chân ngã xuống đất rồi.
Tiểu Ngũ xông lên hô 'cha', Chu Nhan giao Đức thúc trong tay cho Tiểu Ngũ; rồi sau đó nhặt cây mía rơi đầy đất lên bước chầm chậm, thong thả đi đến trước mặt Đạp Tuyết, nhìn tiểu súc sinh này lúc đối mặt với nàng cuối cùng là cũng không dám tiếp tục tùy ý càn rỡ hạ vó trước xuống, đưa cây mía đến bên miệng Đạp Tuyết, nói : "Còn không phục hả? Cũng là, lúc trước Truy Vân đạp ngươi một cước, chuyện này đúng là vô cùng nhục nhã! Hiện giờ người ta đi vào địa bàn của chúng ta ngươi lại chỉ có thể uất ức sống ở chỗ này làm càn, lặng lẽ sinh khí, cố ý hống lên!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-duong-chi-nha-co-phu-quan-doan-tu/2734949/chuong-51-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.