Màn đêm tối đen nhưmực, giống như một đầu thú đen nặng trĩu đặt ở ngực Chu Nhan; gió lạnhthổi lên người nàng, tựa như dao găm cắt vào da thịt của nàng. Yêu thê鴀鴀
Nam nhân mang mặt nạ hoàng kim đã biến mất không thấy đâu nữa, đúng như lúc hắn đến lặng yên không một tiếng động, mà đi cũng vôthanh vô thức (âm thầm)!
Đứng ở trong viện lạnh đến nỗi ngay cả răng đều cũng phát run, gió lạnh theo từ cổ tay áo trong ống quần ra sức thổi lên trên người, trên da dẻ lạnh lẽo đều đã kết một tầng sươngmỏng, nhưng cả người Chu Nhan lại đầy mồ hôi nóng, cảm giác ẩm ướt trong lòng bàn tay làm cho nàng nhịn không được nhìn về phía song cửa sổ ——không có một bóng người!
Đêm khuya yên tĩnh, gió thổi, ChuNhan đứng ở trong viện tựa như bị quên lãng, ánh mắt trong trẻo nhưnglạnh lùng nhìn nhìn một khối ngọc bội ở bàn chân!
Nàng đương nhiên hiểu rõ thứ này là làm sao tới, vừa rồi nghìn cân treo sợi tóc,ngay trong khoảng khắc nàng cho là mình sẽ bị ám khí bắn xuyên qua, thìtừ chỗ cửa sổ chỗ bay ra một khối ngọc bội trắng nuột, đinh linh mộttrận tiếng giòn tan, để cho nàng may mắn chạy thoát!
Mà tiểu nhân kia vốn là ghé vào trên cửa sổ, lại biến mất không thấy gì nữa, ởdưới tầm mắt của nàng, ngay cả một chút tiếng vang đều không có lưu lạithò đã không thấy đâu!
Nghĩ tới những thứ này, Chu Nhan nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, hai chân cứng ngắc bắt đầu chậm rãi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-duong-chi-nha-co-phu-quan-doan-tu/2734940/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.