Phía trên con ngựa mạnh mẽ, Chu Nhan cẩn thận dùng trường bào bọc Hoa lấyDung Nguyệt, một đôi tay, rất lưu luyến ôm lấy thiên hạ trong lòng, nàng đúng là thích ôm hắn như vậy, ôm lấy hắn, cảm giác —— đời này hắn đềutrốn không thoát lòng bàn tay của nàng!
Từ khoảng khắc lên ngựa,Hoa Dung Nguyệt chỉ biết người này không có lòng tốt, biết động tác lúcnày của hắn, thân thể lại càng co rụt lại, khẩn trương giận dữ mắng mỏ:"Đồ khốn, nhiều người nhìn thấy như vậy!"
Chu Nhan không sợ hãikhông cưng chìu, thậm chí còn liều chết mỉm cười không biết xấu hổ cùngTriệu Quát và Quý Hải cách đó không xa, môi ở bên tai Hoa Dung Nguyệtnói: "Muốn sao? Hả!"
Toàn thân trên dưới của Hoa Dung Nguyệt đềunổi da gà, thân mình co rúm lại; nhưng tên khốn này cũng thật thủ đoạn,còn cách y phục làm xằng bậy, làm cho hô hấp của hắn điều loạn, thở gấpkhông còn chút sức lực nào!
Hoa Dung Nguyệt tức giận: "Buông tay! Mau buông tay? !" Miệng thì nói như vậy, nhưng ánh mắt mơ màng kia lạilộ ra một loại cảm xúc khác thường. Yêu thê 鴀鴀
Chu nhan từ phíasau liếm lấy vành tai mềm mại của Hoa Dung nguyệt, giọng khàn khàn nói:"Thật sự... Muốn ta buông tay ra sao? Ngươi... Rõ ràng là muốn!"
Vừa nói xong, bàn tay tà ác kia lại không biết từ đâu tìm ra đường đi,thoát khỏi trùng điệp ngăn trở, thật sự xâm nhập vào khu vực cấm!
Hoa Dung Nguyệt cắn răng nhổ ra một ngụm khí lạnh, bởi vì sợ lập tức téxuống nên không giám giãy giụa, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-duong-chi-nha-co-phu-quan-doan-tu/2734929/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.