Chu Nhan mở to haimắt ngạc nhiên nhìn Hoa Dung Nguyệt trong lòng run rẩy cầm lên xương gà, hồi lâu không thốt ra được câu nào. Yêu thê 鴀鴀
Hoa Dung Nguyệtcho rằng chính mình nói sai rồi, vội xua tay cười mỉa: "Ngươi đừng coilà thật, ta chính là thuận miệng nói bậy; chẳng qua là muốn Nhan langnhanh giải quyết đám phỉ tặc kia, về nhà sớm một chút!"
Chu Nhanmắt chứa tuệ quang, nói: "Thật ra ngươi nói cũng không phải không có lý, việc này qur thật là nơi nơi lộ ra cổ quái, xem ra cần nghĩ cách khác!" Nói xong, Chu Nhan liền buông Hoa Dung Nguyệt ra, chắp tay sau lưng đira cửa, hướng ra bên ngoài quát lên: "Triệu Quát!"
Không biết Triệu Quát chốn ở đâu nhảy ra, hai mắt trợn tròn nhìn lên lão đại.
Chu Nhan nói: "Tập hợp các huynh đệ, ta lập tức tới ngay!"
Triệu Quát lĩnh mệnh, chạy nhanh như gió ra khỏi tiểu viện.
Hoa Dung Nguyệt cất ấm lô nhỏ đi tới, thấy tuyết rơi đầy đất hòa với bóngdáng Triệu Quát biến mất, nói: "Nhan lang muốn làm cái gì?"
ChuNhan quay đầu lại cười: "Ngươi không phải muốn về nhà sớm một chút haysao? Đêm nay tìm kiếm một hồi, ngày mai liền có thể trở về!"
...
Những bông tuyết trẳng nhỏ vẫn chầm chậm rơi xuống, ở Đại Chu, tuyết rơi nhiều liên tục vài ngày là chuyện thường xuyên gặp.
Mấy ngày nay, thân vệ binh vẫn nghỉ ngơi lấy lại sức đợi Triệu Quát ra lệnh một tiếng, vác lấy đại đao, lên đỉnh Lãnh Phong, đồng thời tập hợp ởkhu đất phía sau cửa nha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-duong-chi-nha-co-phu-quan-doan-tu/2734911/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.