Hoa Dung Nguyệt tựa như một con sóc nhỏ đi lạc vào rừng sâu, lông tơ toànthân đều dựng đứng đầy cảnh giác, đôi mắt mở lớn tròn xoe, cất chứa nộitâm đang khủng hoảng đề phòng. Ngón tay cương cứng, hai chân phát run,vốn môi phấn nộn giờ lại xanh xanh trắng trắng, thở một hơi liền run rẩy một chút. Đúng là bộ dáng sợ hãi đến cực điểm.
Hoa Dung Nguyệtcưỡi trên lưng ngựa, bụi cây trong rừng mọc đan xen nhau, chặt chẽ phứctạp. Hắn càng đi sâu vào thì sơn đạo càng gập ghềnh, hơn nữa, ngẫu nhiên truyền tới vào tiếng kêu thảm thiết như đang cận kề cái chết, càngkhiến hắn sợ phát run, cơ hồ sắp ngã xuống ngựa đến nơi.
Ngay khi Hoa Dung Nguyệt đánh bạo tiến về phía trước một đoạn, đột nhiên nhận ra có tiếng vó ngựa đang đuổi theo hắn, tiếp đó, vạt áo giống như bị cáigì túm lấy, hắn sợ tới mức không dám quay đầu nhìn lại, chỉ cố gắng chịu đựng, không cho bản thân khóc ra, ôm chặt cổ ngựa, yêu kiều nức nở: “Ôô~ Đừng bắt ta!... Mau buông ra, mau buông ra…” Tiếng khóc nức nở kia,thật sự khiến người ta nghe mà tan nát cõi lòng.
Chu Nhay cưỡingựa chạy nhanh, từ xa đã thấy gương mặt yêu kiều sợ hãi khóc lóc quenthuộc, tựa như một con khổng tước nho nhỏ khiến người ta nảy sinh lòngthương tiếc. Nhận ra Hoa Dung Nguyệt đang sợ hãi, Chu Nhan vội thúc vàobụng ngựa, khi con ngựa chạy tới gần Hoa Dung Nguyệt, hắn cư nhiên từtrên lưng ngựa nhảy xuống, lưu loát xoay người vài cái, so với con ngựacòn đến bên người Hoa Dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-duong-chi-nha-co-phu-quan-doan-tu/2734895/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.