Cổng thành phía Đông, những người tị nạn bắt đầu rời khỏi thành.
Các bộ khoái nha môn và một nhóm binh lính kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, không thể tin được những người tị nạn vừa rồi còn hung hãn như sói đói, như muốn nuốt chửng tất cả, giờ phút này đột nhiên thu lại nanh vuốt, trở nên hiền lành ngoan ngoãn, xếp hàng ngay ngắn rời khỏi thành.
Dưới sự hô hào và can thiệp của các đệ tử Dụ Long bang, nhiều người tị nạn đang xông vào nhà dân, cửa hàng, bị lôi ra ngoài và ngoan ngoãn nhập vào hàng ngũ rút khỏi huyện thành.
“Đa tạ Vong Xuyên đường chủ đã kịp thời tương trợ!”
“Lãnh mỗ, nợ ngươi một ân tình.”
Một bộ khoái với y phục bị rách vài lỗ, chật vật lau nước mưa, đi đến trước mặt Vong Xuyên. Lúc này, Vong Xuyên mới nhận ra, đối phương chính là một trong những bộ khoái tên là ‘Lãnh Vô Nhai’, người từng đi theo bên cạnh Hà Phi Ảnh Hà bộ đầu.
“Thì ra là Lãnh bộ đầu.”
Vong Xuyên chắp tay vái chào, nở nụ cười: “Lãnh bộ đầu đã chịu ủy khuất rồi.”
“Ai.”
“Thiên tai nhân họa, khó tránh khỏi.” Lãnh bộ đầu cười khổ tự giễu: “Vừa rồi ta suýt nữa đã nghĩ mình sẽ bị bọn họ xé xác, không ngờ, những người dân bình thường vốn ngoan ngoãn, khi phát điên lại đáng sợ đến vậy.”
“Tuy nhiên, nếu trận mưa này không ngừng, chúng ta e rằng vẫn sẽ gặp rắc rối lớn. Một khi oán giận trong lòng người tị nạn tích tụ, đặc biệt là khi không có thức ăn, cảm thấy tính mạng bị đe dọa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-tu-vong-vo-hiep-c/5080051/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.