Làng Hắc Thạch, nhà trưởng thôn.
Tô Vong Xuyên bước vào sân, liền thấy một lão già tóc bạc phơ, miệng ngậm tẩu thuốc, đang tưới nước bón phân cho rau xanh trong vườn nhà.
Có lẽ nghe thấy tiếng động, lão trưởng thôn quay người lại, vẻ mặt nghi hoặc đánh giá ta từ trên xuống dưới:
“Lính canh làng nói có một người dân lưu lạc không rõ thân phận muốn nương tựa vào làng chúng ta, xem ra chính là ngươi rồi? Chàng trai nhìn khá hiền lành, hy vọng ngươi có thể sống tốt ở trong làng.”
“Ra mỏ sắt bên ngoài làng làm việc tuy có hơi vất vả, nhưng chỉ cần ngươi chịu được sự cô đơn, thì luôn có thể ăn no mặc ấm. Nào, ngươi cầm lấy cái này.”
Trưởng thôn chủ động đưa cho ta một tấm thẻ gỗ, nói:
“Đây là giấy chứng nhận hộ khẩu của dân làng Hắc Thạch chúng ta, ngươi cầm cho cẩn thận.”
“Đinh!”
Hệ thống thông báo:
“Chúc mừng, gia nhập làng Hắc Thạch, trở thành dân làng Hắc Thạch.”
“Hệ thống danh vọng làng Hắc Thạch đã mở, danh vọng hiện tại 0, giai đoạn, vô danh tiểu tốt – chó thấy cũng phải sủa ngươi hai tiếng.”
Tô Vong Xuyên nhận lấy tấm thẻ gỗ, cảm giác chạm vào vô cùng chân thực.
Trên đó viết ‘Làng Hắc Thạch, Vong Xuyên.’
Các đường vân và chữ viết trên tấm thẻ gỗ đều vô cùng rõ ràng, mang lại cảm giác như đang sờ mạt chược.
Mẹ kiếp.
Trò chơi này… độ chân thực rất cao!
Thảo nào có phú nhị đại chịu đầu tư lớn như vậy.
Trò chơi này mà không nổi tiếng, trời đất khó dung.
Nhưng điều kỳ lạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-tu-vong-vo-hiep-c/5041842/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.