Lễ hội đúng là lễ hội, độ nhàm chán thì khỏi phải nói.
Mở đầu ngày hội, bắt đầu vào giữa trưa, trời nắng như đổ lửa. Ban đầu, Giáo Hoàng Guro Clever lên phát biểu, tán dương, bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với Quang Minh Thần Viken, rồi kể đủ thứ trên trời dưới đất: Nào là ban phước lành, che chở cho Giáo Đồ, hướng mọi người tới cuộc sống tốt hơn.
Bất kỳ giáo lý nào của tổ chức tôn giáo đều có ý muốn, hướng cuộc sống của Giáo Đồ trở nên tốt hơn, tâm linh thăng hoa, làm việc thiện,...
Sau một bài phát biểu còn dài hơn cả khai giảng tiểu học, Trần Văn Lâm cảm thấy thật sự rất buồn ngủ, cái này vì hắn không phải là Giáo Đồ của Quang Minh Giáo Hội, nên mới có cảm giác này.
Còn những người bên cạnh, nhất là những Giáo Đồ của Quang Minh Giáo Hội, thì vô cùng chăm chú.
Mặc kệ trời nắng như lửa, lại còn là thời gian giữa trưa, những Giáo Đồ kia vẫn với vẻ mặt thành kính, nghe kỹ từng câu từng chữ. Trần Văn Lâm không thể không công nhận, tôn giáo, là một thứ gì đó vô cùng thần thánh đối với con người, bất kể là Yriel thế giới hay Thiên Tinh.
Tôn giáo, là nơi mà con người gửi gắm tâm linh, một phần nào đó niềm tin vào một thứ gì đó có phần... khác.
Trần Văn Lâm là người không theo bất kỳ loại tôn giáo nào, hắn lại là cô nhi, nên cũng không thờ tổ tiên. Nhưng hắn cho rằng, chọn một loại tôn giáo nào đó để theo, để đặt niềm tin thì chỉ có lợi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-tranh-ba-yriel-dai-luc/1844313/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.