Trên con đường xoắn ốc này, Trần Văn Lâm cảm thấy người của Quang Minh Giáo Hội cũng thật biết kinh doanh a.
Phải biết, đường mặc dù rộng, nhưng là kiểu bậc thang, hơn nữa còn khá dốc, người có thực lực, cũng phải mệt mỏi mới trèo lên được hết con đường này.
Ba mươi ba nghìn ba trăm ba mươi ba, chính là tổng số bậc thang cần phải leo. Thử tính một chút, leo thang bộ bình thường, nhiều lắm là ba mươi bậc thang mỗi tầng, leo mười tầng đủ để thở như chó rồi.
Mười tầng, ba trăm bậc đủ để nhiều người nản lòng, chứ đừng nói đến ba mươi nghìn ba trăm ba mươi ba bậc.
Chính vì vậy, Quang Minh Giáo Hội xây dựng trên đường đi rất nhiều các trạm dừng nghỉ.
Mấy trạm dừng nghỉ này thực ra là các hang động nhân tạo, người của Quang Minh Giáo Hội khoét sâu vách đá, rồi tạo dựng kiến trúc bên trong.
Ở bên trong các trạm dừng nghỉ này có nơi nghỉ chân uống nước, có quán ăn, có phòng nghỉ, có bán sách liên quan đến truyền đạo Quang Minh. Tất nhiên đều cần tiền chi trả.
Ngoài ra, mỗi trạm dừng nghỉ đều có một đội một trăm Quang Minh Hiệp Sĩ đóng giữ. Những Quang Minh Hiệp Sĩ này có nhiệm vụ bảo vệ trị an của con đường xoắn ốc.
Cứ mỗi năm trăm mét đường đi, sẽ có một trạm dừng nghỉ, tổng cộng là hai mươi trạm.
Khỏi phải nói đến độ tốn sức khi đi con đường này, cho dù Trần Văn Lâm đã đạt cấp tám mươi hai, nhưng khi đi được khoảng một phần ba đường đi, vẫn cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-tranh-ba-yriel-dai-luc/1844306/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.