*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Yêu cầu đương nhiên là được chấp nhận.
- Thật là, khóa vĩnh viễn xin kết bạn làm gì, làm ta tốn mất thời gian dài mới tìm được ngươi!
Vừa add hảo hữu, Nhất Thế Yêu Nhiêu đã bất mãn nói.
Nhất Thế Yêu Nhiêu nếu không nói, sợ rằng Diệp Trần đã quên, hắn thật sự đã khóa kết bạn từ xa vĩnh viễn.
- Nói đi, muốn ta làm cái gì ?
Sắc mặt Nhất Thế Yêu Nhiêu nghiêm túc trở lại, vào chủ đề chính, không hề sơ sót, sự thoải mái hào sảng thật vượt xa tưởng tượng của Diệp Trần.
- Ta nhớ rõ là ngươi đã nói để mặc cho ta an bài đúng không.
Diệp Trần cười hắc hắc, nói
- Đương nhiên, con người của ta ghét nhất trên đời là những kẻ nói không giữ lời. Cho dù ngươi có làm điều gì xấu với ta, ta cũng đồng ý!
Nhất Thế Yêu Nhiêu đúng là không có ý định quỵt nợ, thản nhiên nói.
Hai mắt Diệp Trần liền rực sáng, nữ nhân này thực sự làm hắn phải nhìn lại bằng cặp mắt khác.
- Chẳng qua, nếu như ngươi đưa ra yêu cầu quá đáng. Sau khi xong việc, chỉ cần ngươi còn ở bên trong trò chơi này, ta liền bỏ mặc tất cả, cả ngày chỉ đuổi giết ngươi. Cho đến khi ngươi bỏ trò chơi này mới dừng, nếu ngoài đời ta nhận ra ngươi, sẽ trực tiếp đến tận nhà đồ sát, tránh cho ngươi sau này đi gieo hại khắp nơi.
Ngay sau đó, Nhất Thế Yêu Nhiêu đã lạnh lùng mà bổ sung thêm. Nghe xong, Diệp Trần chỉ im lặng một lúc, không nói gì.
- Vậy thôi quên đi, sự tình cứ như vậy coi như xong đi.
Diệp Trần miễn cưỡng nói, Nhất Thế Yêu Nhiên có khả năng tìm tới tận nhà, mà mình thì không thể nào xem như chưa có chuyện gì mà mai danh ẩn tích trốn tránh. Hắn đối với nàng đã có chút yêu thích. Nếu có thể cùng nữ nhân này một đêm, Diệp Trần tất nhiên sẽ rất thoải mái, nhưng nếu vì vậy mà trêu chọc đến một cái phiền phức cực lớn, vậy thì ý nghĩ kia của Diệp Trần tất nhiên là chẳng còn.
- Không được ! Lời hứa chính là lời hứa, không thể nào nói là không tính được ! Ngươi có yêu cầu gì cứ thoải mái nói ra, ta có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu của ngươi.
Diệp Trần vốn nghĩ Nhất Thế Yêu Nhiêu sẽ nhẹ nhàng thở dài thoải mái, như vậy mọi việc cũng chấm dứt, không nghĩ là nữ nhân này lại một lời từ chối hắn.
- Trước mắt ta cũng chưa có chuyện gì để cho ngươi làm, vậy chờ đến khi nào ta nghĩ ra sẽ nói chuyện tiếp vậy.
Nếu nàng đã muốn kiên trì, Diệp Trần cũng chẳng muốn tiếp tục từ chối. Chẳng qua, lúc này hắn đúng là không nghĩ ra việc gì cho nữ nhân làm, hoặc là có việc làm thì nữ nhân này lại không thể làm được.
- Không được ! Ta ghét nhất là cảm giác bị thiếu nợ, không giải quyết xong việc này, ta sẽ không thể ngủ ngon.
-…. , Cái gì cũng không được, đại tỷ à, rốt cục là ta thiếu nợ ngươi hay là ngươi thiếu nợ ta vậy!
Diệp Trần đúng là không còn gì để nói, nếu không biết rõ chuyện, người ngoài nghe xong còn nghĩ rằng là hắn đang thiếu nợ nàng vậy.
- Ta thật sự là không có gì cần ngươi giúp đỡ cả…À ! Hay là ngươi làm như thế này đi, ngươi hãy mặc một bộ quần áo đẹp nhất cho ta ngắm nhìn, sau đó việc đánh cuộc xem như được xóa bỏ. Nếu như không làm được thì ngươi cũng đừng đứng ở đây để làm phiền ta nữa .
Chợt xuất hiện ý nghĩ, Diệp Trần thật sự là muốn ngắm nhìn một Nhất Thế Yêu Nhiên khi không mặc trang bị chiến sĩ sẽ trông như thế nào, yêu cầu như vậy cũng không thể nói là quá đáng được.
“Sắc lang này, cuối cùng vẫn là muốn chiếm tiện nghi của nàng!”
Mà đang ở xa xa, Nhất Thế Yêu Nhiên cũng đang nghiến răng suy nghĩ.
Chẳng qua lúc nàng tìm đến Diệp Trần, đã có chuẩn bị sẵn sàng bị chiếm chút tiện nghi rồi. Hiện tại chỉ cho mắt hắn chiếm chút tiện nghi, cũng không phải là không được, ít nhất so sánh với tình huống xấu nhất mà nàng chuẩn bị thì vẫn tốt hơn rất nhiều.
- Được, ta đồng ý với ngươi, ngươi muốn ta mặc quần áo như thế nào ?
Nhất Thế Yêu Nhiên cắn môi, hỏi.
- Ngươi cảm thấy mặc bộ nào đẹp nhất vậy thì hãy mặc bộ đó đi.
Diệp Trần trả lời rất thoải mái, với quần áo của phụ nữ thì đúng là hắn không có chút nghiên cứu nào.
Nghe xong, Nhất Thế Yêu Nhiên liền đi tới một cửa hàng bán trang phục thơi trang mới, nhìn vào quẩn áo bên trong , khẽ cắn môi, đỏ mặt mà mua một bộ.
- Được rồi ! Ngươi hãy trở về thành đi !
Nhất Thế Yêu Nhiên mua quần áo xong, liền gửi tin nhắn sang cho Diệp Trần.
- Đại tỷ à, lúc này không phải là ngươi nên đến gặp ta mới đúng sao ?
Diệp Trần cũng không có ý định trở về thành, hắn lúc này đang còn cao hứng luyện cấp, đâu dễ có được, mới được có hơn một tiếng, chẳng lẽ chỉ vì để nhìn ngắm Nhất Thế Yêu Nhiên một lần mà phải rời đi, cái giá phải trả này cũng quá mắc a.
-…, cho ta tọa độ của ngươi ! Nhất Thế Yêu Nhiên oán hận hỏi.
Diệp Trần gửi cho Nhất Thế Yêu Nhiên một tọa độ trong Gia Lạc Sâm Lâm, sau đó lại vội vàng bổ sung - Đúng rồi, thuận tiện mang lên hộ ta dược tề hồi phục Mp cấp 10 – 20 -30 mỗi loại 40 bình nhé! Thuốc mang theo người ta cũng sắp hết rồi !
Trong hành lý của hắn chỉ mang theo được lớn nhất 3000 bình MP thượng hạng, vừa nãy không ngừng luyện tập các kỹ năng phụ trợ, trên cơ bản là đã dùng hết. Mà rất nhanh cũng sẽ đến mười hai giờ đêm. Lúc đó sẽ reset kháng tính các loại thuốc, hắn có thể tiếp tục sử dụng thuốc mà Nhất Thế Yêu Nhiên đem tới, đỡ cho hắn phải di chuyển một lần.
Nhất Thế Yêu Nhiên nghe xong, sao mà tên gia hỏa này xem nàng giống như một tên tiểu đệ đem thuốc vậy !
Nhất Thế Yêu Nhiên hận a, hận sao mà bản thân lại để thua tên gia hỏa này, còn mất thêm một lời hứa hẹn cho hắn nữa chứ !
….
Khoảng nữa tiếng sau, Nhất Thế Yêu Nhiên đã mang theo thuốc xuất hiện trước mặt Diệp Trần.
- Cám ơn!
Nhất Thế Yêu Nhiên đầu tiên là thực hiện giao dịch thuốc, Diệp Trần liền nói lời cảm ơn.
Sau đó Diệp Trần liền đặt mông ngồi xuống đất, có chút chờ mong nhìn về Nhất Thế Yêu Nhiên.
- Bây giờ ngươi hãy đổi bộ quần áo để ta xem đi, xem xong rồi thì ngươi có thể đi, chuyện giữa hai ta coi như xóa bỏ.
Nhất Thế Yêu Nhiên nghe vậy, giận dữ liếc nhìn tên gia hỏa này, hung ác lấy ra một bộ quần áo từ túi hành lý mặc lên người.
- Khụ khụ, ngươi sao lại mang một bộ váy như vậy chứ !
Sau khi thay đổi quần áo, Nhất Thế Yêu Nhiên lập tức thay đổi hình tượng, Diệp Trần nhìn xong lập tức ngẩn người.
Nữ nhân này, không ngờ lại thay đổi một bộ quần áo ngủ bán trong suốt a !
Diệp Trần vốn muốn nhìn xem nàng mặc một bộ trang phục bình thường thì sẽ có bộ dạng như thế nào, vừa có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ lại có thể giải quyết việc với nàng, đỡ cho nàng tiếp tục bám lấy mình không chịu rời. Không ngờ tới nữ nhân này lại mặc một bộ quần áo khiến cho người ta phải sinh ra vô số ảo tưởng.
Ánh sáng bên trong Gia Lạc Sâm lâm rất yếu ớt, chẳng qua đường cong dưới bộ váy ngủ bán trong suốt của Nhất Thế Yêu Nhiên vẫn lộ rõ mồn một . Hai bầu ngực cao ngất nhô cao dưới váy, một cái bụng phẳng lỳ, bờ eo nhỏ nhắn cùng với tiểu khố nho nhỏ màu đen tất cả đều có thể nhìn thấy rõ ràng a. ( : Dịch : Xịt máu mũi ca ơi, mắt đau nước mắt chảy đầy mặt mà gặp cảnh này mém nữa phải chùi thêm máu mũi :220: ) ( Biên : Đừng kể anh thèm, một tay bịt mũi, một tay gõ phím vất quá )
- Ngươi không phải là muốn ta mang bộ quần như thế này sao ?
Nhất Thế Yêu Nhiên giận dữ nhìn về phía Diệp Trần, bộ quần áo nàng đang mặc này đã là bộ quần áo hở ít nhất rồi.
- Này này, ta chỉ nói ngươi thay đổi một bộ quần áo thật đẹp, chỉ cần không phải là bộ trang phục trang bị chiến sĩ là được, không hề nói là ngươi phải đổi một bộ đồ hở hang như thế a …
Diệp Trần vừa nói, vừa cười thầm trong lòng.
Nhìn thấy cặp mắt háo sắc của Diệp Trần đảo quanh trên người, gương mặt Nhất Thế Yêu Nhiên liền nóng dần lên, cả khuôn mặt cũng đỏ lên như mặt trời.
- Bây giờ cũng đã mặc rồi, vậy thì xoay một vòng để ta nhìn xem nào
Cơ hội được mở rộng tầm mắt như thế này, Diệp Trần đương nhiên không thể bỏ phí, cười hì hì ra lệnh.
Nhất Thế Yêu Nhiên khẽ cắn môi, oán hận xoay xoay vòng tay.
Nhìn vào đường cong kia của Nhất Thế Yêu Nhiên, lại thêm cái viền hiện lên sau mông nhỏ, hai mắt Diệp Trần càng sáng rực.
- Nhìn đủ chưa ?
Nhất Thế Yêu Nhiên oán hận nói.
- Còn chưa được một phút đồng hồ, ít cũng phải được năm phút chứ
Diệp Trần nghiêm mặt nói.
- Năm phút thì năm phút, còn chống chế nữa thì đừng trách ta không khách khí !
Nhất Thế Yêu Nhiên cũng đã nghĩ kỹ, dù sao bộ dạng đã như thế này, nhiều hơn mấy phút cũng đều giống nhau.
- Ta nói nam nhân các ngươi đều có tầm mắt ngắn như vậy sao, thấy nữ nhân là không còn nghĩ được gì. Ngươi nếu nhờ ta làm một việc khác, ví dụ như giúp ngươi mua một bộ trang bị hoàng kim, lợi ích này so với ngắm ta như vậy thì lớn hơn nhiều .
Một lúc sau, Nhất Thế Yêu Nhiên đã bĩnh tĩnh lại, nhìn Diệp Trần phía trước, thật sự là muốn biết trong đầu tên gia hỏa này đã nghĩ gì.
Nếu đổi lại là nàng, không thể nghi ngờ sẽ chọn lựa một yêu cầu tốt nhất. Tên gia hỏa Diệp Trần này, ngay từ đầu đã có ý nghĩ xấu với nàng, chẳng qua do nàng uy hiếp mới chịu buông tha. Nhưng trên thực tế, chỉ cần hắn muốn nàng giúp đỡ một bộ trang bị hoàng kim, sau khi lấy được đem đi bán, tùy tiện đều có thể tìm được vài nữ nhân xinh đẹp a.
- Ồ, đường nhiên không phải là tầm mắt ngắn. Trên thực tế là ngươi không thể giúp được gì cho ta, còn trang bị hoàng kim gì gì đó ta không có hứng thú, còn như nữ nhân, bình thường với nữ nhân ta cũng không có hứng thú. Nếu không phải biểu hiện của ngươi trước mặt ta quá mạnh mẽ, khiến ta sinh ra hứng thú đối với ngươi, ta khẳng định cũng sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy.
Tâm tình của Diệp Trần rất tốt, cười ha ha giải thích một chút
- Ý của ngươi là ta không có tác dụng một chút nào ?
Hai hàng lông mày của Nhất Thế Yêu Nhiên giương lên.
- Ách, ít nhất đối với ta mà nói, đúng là không cần ngươi giúp gì gấp cho ta cả.
Diệp Trần ăn ngay nói thật.
- Đúng không?
Nhất Thế Yêu Nhiên nghe xong, đôi chân thon thả dưới bộ váy đen nhẹ nhàng di chuyển, hướng Diệp Trần chậm rãi đi đến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]