Hoàng Thiên lần nữa tỉnh lại đã là buổi chiều 3 , 4 giờ . Đầu tiên mở mắt nhìn trong ngực mình không thấy Mộ Khuynh Thành , ánh mắt đảo quanh phòng cũng không thấy người đâu . Trong đầu hắn hiện suy nghĩ là nàng đã chạy . Hoặc có lẽ nàng chỉ đi dạo đâu đó cũng không biết chừng .
Ôm lấy thứ hai suy nghĩ , hắn bước ra khỏi khoang tàu , ánh mắt đảo khắp xung quanh một chút , cuối cùng cũng không có phát hiện được thân ảnh của nàng . Thở dài một tiếng , nói :
- Đi mất thì thôi đi . Dù sao mình cũng là được một pháo , có lời .
Nói xong nằm xuống mặt đất nền cỏ xanh dưới một gốc cây đại thụ cạnh tàu , ngẩng đầu nhìn lên khổng lồ tán cùng cành cây nghĩ ngợi lung tung một chút .
Vài tháng trước chính mình hằng ngày vẫn còn phải đi làm thêm ở tiệm cơm đâu , hiện tại trái đất biến đổi , làm thêm gì gì đó ai còn quan tâm . Dựa vào chính mình hiện giờ bản lĩnh , cũng có thể dư sức bảo vệ bản thân an toàn . Nhưng còn những người khác đây , không biết trong số những người mình quen liệu còn có ai sống sót .
Lắc lắc đầu , gạt bỏ cái này suy nghĩ ra khỏi đầu . Chính mình hiện tại cũng không phải vô địch tồn tại , bên ngoài kia thế giới rộng lớn còn có rất nhiều thứ có thể uy hiếp đến bản thân an toàn . Hơi sức đâu mà đi lo lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-thien-ha/2886617/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.