Khi Hoàng Thiên tỉnh dậy cũng đã là hai giờ sau . Sắc trời cũng đã tối . Chậm rãi ngồi dậy , liếc mắt nhìn Mộ Khuynh Thành vẫn đứng yên tại chỗ cũ , hắn thở dài một tiếng , nói :
- Lúc trước nghe tên kia gọi ngươi là Mộ Khuynh Thành ?
- Ân .
Mộ Khuynh Thành nhẹ đáp một tiếng . Khuôn mặt xinh đẹp lạnh băng , không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì .
- Ngồi đi . Đứng mãi không mỏi chân sao ?
Hoàng Thiên tiếp tục nói .
- Ân .
Mộ Khuynh Thành lại Ân một tiếng , sau đó bước lên vài bước ngồi xuống ghế . Hoàng Thiên quan sát thấy hai chân của nàng có chút run rẩy , là đứng quá lâu không cử động tạo thành .
- Ngươi còn rất quật cường đâu . Ta cũng rất hiếu kỳ , hắn rốt cuộc là gì của ngươi , mà ngươi không tiếc hy sinh mình để bảo vệ . Vì một tên cặn bã , đáng sao ?
Hắn mà Hoàng Thiên nói tới chính là nam tử tuấn tú .
Mộ Khuynh Thành trong mắt loé lên một tia chán ghét thần sắc , sau đó chậm rãi nói :
- Hắn là Lâm Nhất con trai duy nhất của gia chủ Lâm gia Lâm Nhật . Một năm trước Lâm Nhật đã cứu ta một mạng , sau đó ta đáp ứng bảo vệ Lâm Nhất ba năm .
- Thú vị . Đây là trả ơn sao ? Như vậy trước kia ngươi làm gì ?
- Sát thủ .
Ngắn gọn trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-thien-ha/2886608/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.