Chương trước
Chương sau
Đối phương còn có một người khác ghế đằng sau cầm súng nhắm hắn, đồng thời một kẻ ngồi ghế cạnh tài xế cũng quay lại chĩa súng vào. Thêm vào hắn đang ở lô ghế giữa xe, tức là bên cạnh, trước và sau có 3 khẩu súng nhằm vào. Bọn họ cũng không có che mắt hay đánh thuốc, Tiểu Vân thấy sợ hãi. Càng không kiêng kị như thế chứng tỏ hắn sắp tới sẽ là người chết. Làm sao đây, hắn cũng không chắc mình có được nhiều máu như trong game hay không. Cho dù có thì một phát vào đầu hay tim chẳng lẽ Thần còn có thể hồi máu cho hắn.

Một đường im lặng, chiếc xe đi dần hướng ngoại thành, vào một khu công xưởng bỏ hoang. Xong! Tiểu Vân không muốn chết, nhưng hắn không có cách nào. Dù sao không thay đổi được kết quả, hắn bình tĩnh lại. Hắn muốn biết kẻ nào muốn giết mình. Dùng cảm ứng chỉ có 100 mét, hắn cố gắng điều tra nơi này.

Dù là bỏ hoang nhưng vẫn có bảo vệ canh cửa, có thể thấy nơi này được đặc dụng cho một số hành vi phi pháp. Hơn nữa, dưới lòng đất còn có một căn phòng bí mật. Dù là cảnh sát nếu chỉ đơn giản vào kiểm tra thì không phát hiện nổi trừ phi mang cảnh khuyển tới đánh hơi mới tìm được.

Tiểu Vân bị đại hán cầm súng bắt hắn áp giải xuống phòng dưới đất. Trói chặt hắn vào một cái ghế trong phòng, đại hán rời đi. Hắn không hiểu sao đối phương chưa giết hắn. Một lúc sau cảm ứng được có 2 người đến, nghe trộm họ nói chuyện hắn mới biết. Họ sẽ chích thuốc rồi thôi miên hắn để hỏi vài câu.

Với Thần, hắn không sợ tác dụng của thuốc hay thôi miên. Suy nghĩ chốc lát hắn ra quyết định. Cửa mở, một trong 2 người đứng ngoài cửa, người còn lại đi vào. Tiểu Vân cố gắng diễn, lần đầu hắn dùng chính cảm ứng của mình để kiểm tra bản thân có sai sót nào không. Hắn giả như bị thuốc và thôi miên của người đối diện làm cho u mê.

Đối phương thử hỏi vài câu đơn giản như nhà ở đâu, tên gì. Sau khi xác định hắn '' thật sự '' bị điều khiển mới thôi. Đợi chốc lát lại có người nữa đi tới, Tiểu Vân biết người này. Dù là tên này mũi không to như trong game, dung mạo có hơi đổi nhưng chắc chắn hắn là '' Toàn thân lấp lánh ''. Oan gia ngõ hẹp! Chẳng lẽ vì bị giết trong game, tên này bắt hắn trả thù.

Nhưng đôi phương cũng không cần lằng nhằng vậy chứ. '' Toàn thân lấp lánh '' đi vào, 2 người kia rời đi. Tiểu Vân nghe được câu hỏi

- Ngươi có yêu Như Yến không?

- Có.

- Như Yến chết thế nào?

- Bị tai nạn xe.

- Có biết chủ xe không?

- Biết

- Chủ xe tên gì?

- Bùi Chí Cường

'' Toàn thân lấp lánh '' dừng lại câu hỏi, mở di động gọi cho số nào đó. Tiểu Vân tiếp tục giả ngu, đồng thời lên tinh thần dùng cảm ứng nghe trộm. Có lẽ việc này thường làm, nên đối phương không có chút nào phòng bị hắn. Cuộc gọi kết nối, đầu bên kia vang lên thanh âm dò hỏi:

- Thế nào?

- Cường thiếu, tên này biết chuyện hơn nữa cũng muốn báo thù.

- Giết đi như tên cảnh sát ngu ngốc trước đây.

- Vâng!

Hắn không thể tin được chưa có hành động báo thù đã bị đối phương muốn giết trước. '' Toàn thân lấp lánh '' rút ra khẩu súng lục từ trong người nhắm vào đầu hắn bóp cò

Không! Hắn không muốn chết. Và đúng là hắn không có chết. Trước đầu hắn một khối cầu đỏ đã chặn lại viên đạn. Huyết giới hồn thú hiện ra cứu hắn, đồng thời một màn làm hắn chết lặng xảy ra. '' Toàn thân lấp lánh '' vẫn giữ nguyên tư thế, trên đầu nhảy lên -100, sau đó

Bùm!

'' Toàn thân lấp lánh '' nổ tan xác. Chính mắt nhìn một người sống sờ sờ nổ tan tành, máu, xương, não, tim, gan, ruột... bay tứ tung. Thậm chí có 1 phần bắn lên người hắn. Tiểu Vân quá kinh sợ, người cứng đờ không thể cử động. Có lẽ là kích thích quá lớn, cũng có thể là nguyên nhân nào đó khác mà thần kinh hắn bỗng trở nên mạnh mẽ hơn trước.

Hắn phục hồi tâm thần, cái hắn quan tâm không còn là đám '' tiết canh '' trên người. Tiểu Vân chuyển qua nhìn sủng vật của mình. Huyết giới hồn thú giống như khối cao su vậy, nó giữ lại viên đạn khiến mặt cầu của mình bị lõm vào, và giờ thì đàn hồi ra. Viên đạn rơi trên mặt đất, nó khôi phục như cũ đồng thời phát ra ánh sáng màu đỏ nhấp nháy.

Tiểu Vân có thể thấy được máu trong căn phòng, dính trên người hắn hay trên ghế đang lấy một cách thần kỳ tách ra hoàn toàn. Tất cả máu tụ hợp đến khối cầu đỏ. Chưa tới 3 s, căn phòng không còn chút máu nào, kể cả đám nội tạng tiêu biểu là các mảnh vỡ tim cũng khô quắt không 1 giọt máu.

Nhưng vấn đề là hắn vẫn còn bị trói dính trên ghế đây, làm sao thoát ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.