Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47
Chương sau
- Lựa chọn Binh sĩ chức nghiệp thành công, đến cấp 10 người chơi có thể đi đến các thành trì lớn chuyển chức cao cấp hơn. - Ting, người chơi Bàng Thống nhận được kỹ năng [Trọng Kích] [Trọng Kích] Cấp: 1 (0/500) Nói rõ: Tiêu hao 10 MP kích hoạt, đòn đánh kế tiếp phụ gia 20 sát thương. Colddown: 10s Chuyển chức thành Binh sĩ, Đại Bàng nhận được một kỹ năng cơ bản của binh sĩ. Đồng thời ngay sau đó một bảng thuộc tính xuất hiện trước mặt hắn. Nhân vật: Bàng Thống Cấp: 1 HP: 200 Công kích: 5 ~ 7 Phòng thủ: 2 Kháng ma pháp: 1 Tốc độ: 4 - Hổ thẹn a hổ thẹn Nhìn thuộc tính có vài dòng của mình, hơn nữa mỗi dòng đều yếu kém như vậy Đại Bàng không tự chủ được hổ thẹn. Đây là cái con game gì mà thuộc tính bé tí tẹo như thế? - Đây không phải game mà là một thế giới thực! Hệ thống đúng lúc hô hào. - Được rồi được rồi thế giới thực. Hết cách, Đại Bàng lại nằm xuống giữa không gian ngủ tiếp. Giấc mơ hôm nay quá kì lạ rồi. - -- Gió bắc vi vu, không khí se lạnh ùa về từ sau hè truyền tới cảm giác lạnh mà thư thái lạ kỳ. Đại Bàng là nhà nông, sau nhà là cả một cánh đồng rộng lớn, cùng xung quanh hàng xóm làm ruộng. Cũng vì sau nhà đồng không mông quạnh cho nên gió bắc ùa đến đặc biệt trơn tru mạnh mẽ. - Lạnh tê tái hết rồi! Đại Bàng hô hào rồi chậm rãi mở con mắt ngáy ngủ, giấc mơ đêm qua đến lúc này mới thật sự kết thúc. Hắn lom khom ngồi dậy đi tìm kiếm áo khoác mặc vào, đang dự định trở lại giường nướng một giấc nữa thì hắn chợt khựng lại. - Gì thế nhỉ? Đại Bàng định thần nhìn xem tay mình, rồi nhìn xung quanh nhà, không có gì thay đổi. Nhưng hình ảnh có vẻ đậm sắc hơn, đẹp đẽ hơn. Hắn lắc đầu xua tan buồn ngủ, lấy lại tỉnh táo. Một cảm giác bất an nổi lên trong lòng Đại Bàng, đêm qua không phải là thật chứ? Đại Bàng hồi hộp đi ra sau nhà mở cửa sổ ra xem. - Ô kìa khu rừng! Ngay lập tức Đại Bàng trợn mắt há mồm, xíu chút nữa ngoác cả mồm. Chỉ thấy cánh đồng bao la bát ngác ngày xưa nay đã không còn. Thay vào đó là trùng trùng điệp cổ thụ cao lớn, cây cỏ giăng kín, xanh mướt một mảnh, xanh cả mắt Đại Bàng, đẹp đẽ như anime! - Mẹ ơi hoa mắt rồi! Đại Bàng vội vàng rời mắt khỏi cửa sổ, hít sâu vài hơi, hắn mở cửa nhà phía sau lao ra ngoài. Hắn muốn tận mắt chứng kiến sự thật! Vừa lao ra khỏi nhà, chân Đại Bàng lập tức chạm vào cỏ non dưới đất, cảm giác mát mẻ dị thường. Hắn há miệng nhìn những cây đại thụ cao hơn mười mét xung quanh, chúng kéo dài không dứt, bên dưới đất cỏ non xanh mướt, bụi gậm phủ phục khắp nơi, từng đàn từng đàn bướm mật thay nhau khoe sắc bên những bụi hoa cỏ dại. Rừng già này sao mà đẹp, đẹp đến không chân thật. - Cô ba ơi, ông bảy ơi! Đại Bàng vội vàng hô hào các lộ hàng xóm, hắn sợ mình thần kinh bị đứt cáp dẫn đến ảo tưởng trầm trọng. Bất quá khi quay mặt nhìn lại thì hắn càng hoảng sợ hơn. - Ớ? Nhà đâu? Nhà đâu rồi? Lúc này xung quanh nhà cửa mất hết, Đại Bàng bây giờ đang độc thân một mình ở trong một khu rừng già cõi. Đại Bàng càng phát hiện trên người mình quần áo hết thảy biến đổi, một cái áo vải cùng quần ngắn vải thô! Dù không muốn thừa nhận nhưng Đại Bàng buộc phải chấp nhận việc mình xuyên không rồi, xuyên đến thế lục địa Violet vô tận gì đó! Trương Đại Bàng vô lực ngã người ra sau, nhắm mắt xuôi tay. Bất quá vẫn còn thở. Khoảng mười phút sau, tâm tình ổn định, Bàng Thống mở mắt ngồi dậy (từ lúc này gọi là Bàng Thống). Thời điểm này tim Bàng Thống nhảy lên vài điểm kích thích. Cuộc đời nam nhi ai chẳng thích chơi game, mong muốn một lần được lạc vào thế giới game, bây giờ chẳng phải ước mơ đã trở thành sự thật hay sao? Chẳng lẽ sau này có thể đánh quái thăng cấp, cày trang bị? Nhân sinh đầy sóng a. Ngẫm lại đúng là kích thích. - Alo hệ thống có đó không? Bàng Thống kêu gọi. - Hệ thống đây, người chơi cần gì? - Một thanh thần khí - ... Bàng Thống định hỏi tình trạng hiện tại của mình ai ngờ nghe hệ thống hỏi cần gì bèn bẻ lái câu hỏi. Biết đâu được cho thanh thần khí không chừng. Tiếc là qua mười hơi thở cũng không nghe hệ thống hồi đáp, Bàng Thống ho khan một tiếng, sau đó hỏi: - E hèm, có thể giải thích cho ta biết tình cảnh của ta không? Lần này e rằng câu hỏi hợp lý, chỉ thấy hệ thống đáp ngay: - Người chơi Bàng Thống đã đáp đến lục địa Violet lúc 23:42, hoàn thành tổ kiến chức nghiệp lúc 4:39, tuy nhiên vì rút trúng Thần Ma Sách mà dẫn đến sai số hệ thống, cụ thể đã sai lệch điểm xuất phát! - Nói vậy là ta không nằm trong tân thủ thôn? Bàng Thống trợn mắt, hèn chi xung quanh rừng cây rậm rạp, không có một bóng người. - Thế có cách nào trở về tân thủ thôn không? - Tự sát. Hệ thống nhẹ nhàng đáp. - Dis! Bàng Thống cay cú, rõ ràng là lỗi của hệ thống mà lại bắt hắn tự sát, đơn giản quá vô lý. Được rồi hắn không tin mình yếu đuối như vậy, phải nhớ là trong hành trang của hắn còn một quyển sách thánh nha!
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47
Chương sau