Thời điểm Lý Kiêu đang ngủ mơ mơ màng màng, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Hắn kéo chăn, đem đầu che lại, kết quả điện thoại cứ vậy mà vang không ngừng.
Hắn mắng một tiếng, đứng dậy nghe điện thoại.
“Ngoan, cháu ngoại trai.” Điện thoại bên kia truyền đến một thanh âm đắc ý.
“Ngươi đi chết đi!” Lý Kiêu tức giận nói.
“Cháu à, sao cháu có thể nguyền rủa cậu như vậy a?”
“Lý Thiên Nhai, có chuyện mau nói, có rắm mau thả.”
“Ô ô, cháu đối trưởng bối thật là bất hiếu a.”
Mỗi lúc đến thời điểm này, Lý Kiêu liền phi thường hận mẹ của mình vì cái gì không sinh hắn chậm lại hai năm.
Lý gia là một đại gia tộc ở địa phương, năm đó dòng chính Lý gia chỉ có mẹ Lý Kiêu là con gái một trong nhà, sau khi mẹ Lý Kiêu sinh hắn, Lý gia nói cái gì cũng muốn cho Lý Kiêu mang họ Lý, vốn sự tình như vậy cũng rất tốt. Nhưng Lý Kiêu sau khi sinh được hai năm, ông ngoại Lý Kiêu cây già nở hoa, lại ở bên ngoài sinh thêm môt đứa con trai.
Lúc ấy vì nhiều ra thêm một đứa con trai ở bên ngoài làm cho bà ngoại Lý Kiêu nháo qua mấy lần, nhưng nhi tử vẫn là nhi tử, Lý Thiên Nhai vẫn được đón trở về Lý gia, sau đó Lý Kiêu liền có thêm một người cậu nhỏ hơn hắn hai tuổi.
“Ta thân làm cậu, gọi điện thoại qua quan tâm ngươi một chút a, đỡ phải khi ngươi ở bên ngoài xảy ra chuyện, chúng ta cũng không biết.” Lý Thiên Nhai nói như vậy, nhưng khẩu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-t-bat-kien-t/204538/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.