Chương trước
Chương sau
Hạ Khinh Y tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên bãi cỏ khô mềm mại, quần áo ướt sũng trên người đã được người bỏ đi. Mọi nơi quan sát, hắn nhận thấy bản thân đang ở trong một huyệt động ẩm ướt nhưng không hề rét lạnh, bên người có hai đống lửa nhỏ đang cháy.

“A nha, lại tắt rồi.” thanh âm buồn rầu của thiếu niên vang lên, “Ngoan, Cầu Lông Ngắn, phun thêm một lần đi.”
Hạ Khinh Y nhìn lại, chỉ thấy tiểu hài tử kia đang ngồi xổm, tay vỗ vào đầu một động vật nhỏ lông xù tròn như trái cầu. Vật nhỏ bị hắn vỗ, ủy ủy khuất khuất hướng về bãi cỏ thổi ra một tiểu hỏa cầu.

Cỏ lập tức bốc cháy lên, tiểu hài tử cao hứng , ôm lên Cầu Lông Ngắn hôn một cái.”Một hồi sẽ nấu soup cho ngươi.”

Hạ Khinh Y giật mình, tiểu Hòa nhất thời phát hiện, kinh hỉ nói: “Hạ đại ca, ngươi tỉnh?”, đã chạy tới sờ sờ trán hắn.

Cảm giác bị một người so với mình còn nhỏ hơn chiếu cố khiến cho Hạ Khinh Y hơi cứng ngắc.

“Vẫn còn nóng.” Tiểu Hòa lầm bầm lầu bầu, “Ai~. . . . . . sao ta chỉ biết trị quái vật thôi chứ! Uống nước đi, một hồi quần áo sẽ khô.” Tiểu Hòa từ bên trong đai lưng xuất ra hai bát sạch , đem nước sôi đang đun trên đống lửa đổ ra đưa cho hắn.

Uống nước ấm sau, Hạ Khinh Y quả nhiên cảm thấy tốt rất nhiều.

“Nơi này là chỗ nào?”

“Không biết. Lúc sau hồ bỗng nhiên nổi gió to, thuyền nhỏ thiếu chút nữa lật , rồi bị thổi đến nơi đây . Là một đảo nhỏ, bất quá đảo rất kỳ quái a, cư nhiên không có tọa độ. Quần áo khô rồi đây.”

Không tọa độ? Bình thường chỉ có địa điểm bí mật trong game mới không có tọa độ đi? Hạ Khinh Y cũng không nghĩ nhiều, tiếp nhận quần áo, nhìn thời gian trong game nói: “Hiện tại trong hiện thực là 12 giờ, ngươi sao không logout , ngày mai không cần đi học sao?”

“Ta không đi học. Ta đã logout xin phép bà nội, bà nội nói không vấn đề.” Tiểu Hòa nấu canh, quay đầu nói với hắn: “Cho nên, hôm nay buổi tối ta sẽ cùng ngươi.”

Hạ Khinh Y động tác dừng một chút, cư nhiên không có cự tuyệt.”Tốt.”

Ngày hôm sau Thái Hồ vẫn sông nước bấp bênh. Tiểu Hòa cùng Hạ Khinh Y bị nhốt tại đảo với diện tích chỉ ước chừng có 400 thước, tương đương sân thể dục nhỏ, không thể quay về. May mắn đầu bếp tiểu Hòa trang đầy thức ăn trong đai lưng .

Phong Hồi Tuyết biết tiểu Hòa cùng Hạ Khinh Y ở chung một chỗ, gửi về tin tức: “Mùa đông ấm nha. Hạ đại soái ca là “đại ngưu” của trường học chúng ta đó, đáng tiếc tiểu Hòa ngươi không phải nữ sinh, bằng không cùng nhau “nấu cơm”. . . . . . Hắc hắc. . . . . .”

. . . . . . Nấu cơm?

Chưa từng bị lục sắc ô nhiễm, tiểu mạ hồi âm: “Ta cũng có thể nấu cơm mà, bất quá ta không mang gạo.”

Phong Hồi Tuyết: “. . . . . . Tiểu Hòa ngươi càng ngày càng khôi hài , nấu cơm còn muốn có gạo sao. . . . . .”

“Không cần sao?”

“Muốn sao?”

. . . . . . . . . . . .

. . . . . .

“Phong đại ca, gửi tin nhắn phải trả tiền đó, chúng ta không cần thảo luận đi. . . . . .”

“Ta chỉ là muốn nói cho ngươi chân lý nấu cơm không cần gạo. . . . . . Tiểu Hòa, ngươi quá ngây thơ . . . . . .”

Tiểu Đinh Đang biết chuyện liền phát ra vô số tin tức quấy rầy, nội dung chỉ có một : Giới thiệu Hạ Khinh Y cho ta! ! ! ! ! ! !” Vô số dấu chấm than.

Tiểu Hòa thực hành ngay điều vừa học, thần khí trả lời: “Không được, Đinh Đang tỷ tỷ ngươi quá ngây thơ .”

Tiểu Đinh Đang im luôn.

Một hồi sau Phong Hồi Tuyết phát ra một tin cho hắn: “Tiểu Đinh Đang cuồng hóa . Tiểu Hòa, ngươi học xấu.”
Ở trên đảo nhỏ ngây người một ngày, trì độn như tiểu Hòa cũng cảm giác được tiểu đảo này kỳ dị. Hiện tại trò chơi là mùa đông, trên đảo nhỏ lại xanh tươi mơn mởn, nhiều loại hoa đua sắc, này còn không phải lạ nhất , lạ nhất là, rõ ràng chỉ cách một gang tấc xa Thái Hồ lại đang mưa to. Tiểu đảo này giống như bị một ***g thủy tinh trong suốt bao lại, một giọt mưa đều không có.

Bất quá, đây là trò chơi thôi, kỳ quái một chút cũng bình thường , thô thần kinh như tiểu Hòa đương nhiên nghĩ thế.

Dù sao cũng là trò chơi, cho dù bị nhốt trên đảo đơn độc, cũng có thể logout. Tiểu Hòa phải học bài, thời gian login không nhiều lắm. Hạ Khinh Y rất ít logout, đại bộ phận thời gian hắn đều một người đơn độc trên đảo.

Hiện tại Hạ đại ca đang làm gì?

Ăn cơm uống nước no đủ sau, giữa trưa, thái dương mùa đông lười biếng chiếu vào thư phòng Quý gia. Ăn mặc áo ấm tròn trịa – tiểu Hòa – ghé vào bàn làm bài tập, trong đầu lại suy nghĩ chuyện khác.

Sẽ không còn đang ngẩn người đi?

Tiểu Hòa nhớ tới ngày hôm qua vừa online, liền nhìn đến Hạ Khinh Y ngồi trên tảng đá lớn trên đảo nhìn hồ nước, bóng dáng vừa cô độc vừa ảm đạm.

Mình thật không nói nghĩa khí a, bỏ Hạ đại ca một người trên đảo.

Tiểu hòa vừa làm bài vừa quay đầu xem ông nội (giám sát hắn học bài) đã muốn nằm ngủ trên ghế dựa. Bà nội hôm nay cũng đi ra ngoài. . . . . .

Tiểu Hòa buông bút, nhẹ giọng kêu: “Ông nội.”

Không có người trả lời.

Tiểu Hòa rón ra rón rén mở cửa thư phòng, nhẹ nhàng đóng lại

Cửa vừa khép, Quý gia gia ánh mắt hé ra. Ân, tiểu hài tử thôi, nghịch ngợm một chút mới đáng yêu, tiểu tôn tử trước kia quá ngoan quá . Nhắm mắt lại , Quý gia gia quyết định hôm nay ngủ nhiều một chút.

Ta thật sự là một ông nội tốt khoan dung thông thoáng a ! Lão nhân trong lúc ngủ mơ vui sướng hài lòng nghĩ.

“Hạ đại ca, ngươi đang làm gì vậy?”

Tiểu Hòa vừa online, liền nhìn đến nguyên lai động khẩu chất rất nhiều cây gỗ cùng dây mây.

“Làm bè gỗ.” Hạ nói đơn giản.

Nguyên lai thuyền nhỏ đã bị phá thành mảnh nhỏ dưới gió to, mà chỗ này không có tọa độ, thỉnh người đến cứu viện là không có khả năng, muốn rời khỏi chỉ có làm bè gỗ .

“Hạ đại ca ngươi thật lợi hại.” Tiểu Hòa tán thưởng nhìn đã muốn nửa thành hình bè gỗ, bội phục vô cùng.

“Không có gì, ta ở làng chài lớn lên, mới trước đây cũng phụ giúp người lớn làm.”

“Làng chài? Cũng ở Thái Hồ sao?”

“Ừ.”

” Thái Hồ trong hiện thực có xinh đẹp như vậy không?” Tiểu Hòa háo hức hỏi thăm.

“Trước kia đúng vậy, hiện tại không biết , đã nhiều năm không đi trở về.” Hạ Khinh Y trong giọng nói ẩn hàm một tia cô đơn, nhưng tiểu Hòa còn trẻ nên nghe không hiểu .

Trải qua lần này vụng trộm online không bị phát hiện, tiểu Hòa trở nên chịu khó login hẳn lên. Đối với hắn thường xuyên login, Hạ Khinh Y giống như không có cảm giác gì, trừ bỏ làm bè gỗ, đại bộ phận thời gian đều đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Hôm nay tiểu Hòa làm bài tập thì bị một đề vật lý cơ học làm khó, cứng rắn làm nửa ngày không giải ra, online vẫn suy nghĩ về nó. Nhóm lửa nấu mì, tiểu Hòa cầm nhánh cây mặt đất viết viết, mì sắp nở thành hồ hắn cũng chưa phát hiện.

Hạ Khinh Y đi tới tắt lửa, nhìn hắn bộ dáng mặt mày rối rắm , nhìn thoáng bài giải, hỏi : “Vật lý sao?”

“Vâng.” Tiểu Hòa buồn rầu gật đầu.

“Đề mục là gì?”

Tiểu Hòa đem đề nói ra, kỳ thật là đề tự chọn, khá khó, mà sách tham khảo chỉ có một đáp án, không có giải trình chi tiết.

“Là như thế này.” Hạ Khinh Y nghe xong đề mục, cơ hồ không có tự hỏi, lấy nhánh cây trong tay Tiểu Hòa viết nhanh vài công thức, vô cùng đơn giản ghi chính xác đáp án.

Tiểu Hòa trợn mắt há hốc mồm nhìn rõ ràng lời giải trong đề bài, nhìn nhìn lại Hạ Khinh Y, bỗng nhiên cảm thấy. . . . . . Hắn bắt đầu lý giải tiểu Đinh Đang .

Có năng lực làm bè gỗ, có năng lực làm vật lý, quả thực quá lợi hại .

Hơn mười tuổi đúng là tuổi dễ dàng sùng bái người khác nhất. Tiểu Hòa nhìn Hạ Khinh Y như nhìn thần tượng, trong đầu bỗng nhiên toát ra một ý niệm: ta cũng muốn thi vào đại học A, cùng Hạ đại ca học chung một ngành học.

Bè gỗ mau hoàn thành . Hạ Khinh Y phán đoán ngày mai trời sẽ trong, nhắc nhở tiểu Hòa sớm login một chút, rời đi tiểu đảo.

Tiểu Hòa gật đầu, sau đó nhớ tới cái gì, nói: “Hạ đại ca, sau khi rời khỏi đây ngươi không cần giúp ta giết Nguyệt Tại Thủy Thiên nữa .”

Hạ Khinh Y trầm mặc một hồi: “Ngươi muốn tự mình báo thù?”

Tiểu Hòa suy nghĩ nói: “Thù là muốn báo , nhưng hiện tại không rảnh. Ta còn phải học bài, mỗi ngày online ngoạn một chút, nếu muốn báo thù, sẽ không có thời gian đi làm việc muốn làm khác. Cho nên ta nghĩ, vẫn là chờ ta có thời gian rảnh lại đi báo thù tốt lắm.”
Bè gỗ đã sắp hoàn thành , Hạ Khinh Y phán đoán ngày mai trời sẽ trong, nhắc nhở tiểu Hòa sớm login rời đi tiểu đảo.
Tiểu Hòa gật đầu, sau đó nhớ tới cái gì, nói: “Hạ đại ca, sau khi trở về ngươi không cần giúp ta giết Nguyệt Tại Thủy Thiên nữa.”
Hạ Khinh Y trầm mặc một hồi: “Ngươi muốn tự mình báo thù?”
Tiểu Hòa suy nghĩ đáp: “Thù là muốn báo , nhưng hiện tại không rảnh. Ta còn phải học bài, mỗi ngày chỉ online ngoạn một chút.” Tiểu Hòa giơ tay tính tính thời gian, “Nếu muốn báo thù, sẽ không có thời gian đi làm những chuyện muốn làm khác. Cho nên ta nghĩ, vẫn là chờ khi nào ta có thời điểm rảnh mới đi báo thù đi.”
Hạ Khinh Y không nói gì, tiểu Hòa đã sớm quen hắn trầm mặc, lại ngồi với hắn một hồi rồi logout .
Ngày hôm sau tiểu Hòa sớm login. Thái Hồ quả nhiên yên tĩnh , nhưng khi đi đến cửa động thì phát hiện bè gỗ đã bị phá hư thất linh bát lạc, dây thừng quấn quanh đều chặt đứt.
Hạ Khinh Y từ trong động đi ra.”Bè gỗ bị phá hỏng rồi, do răng nanh cắn phá hư .”
Tiểu Hòa cả kinh: “Trên đảo có dã thú sao?” Nhưng đảo nhỏ như vậy, đã từng dò xét chung quanh, căn bản ngay cả một tiểu động vật cũng không có a.
Hạ Khinh Y cũng mặt mày nhăn.
Tiểu Hòa ngồi xổm xuống nhìn kỹ bè gỗ đã bị phá thật sự hoàn toàn, “Làm sao bây giờ? Có thể tu sửa được không?”
“Không thể, phải làm một cái khác.” Hạ Khinh Y lời ít mà ý nhiều.
Chuyện làm bè gỗ tiểu Hòa hoàn toàn không giúp được gì, nhiều nhất chỉ có thể hỗ trợ vận chuyển tài liệu, hoặc có đôi khi hỗ trợ cố định vật liệu.
Làm bè gỗ rất tốn lực. Đốn củi chặt cây buộc dây, tiểu Hòa tận mắt nhìn Hạ Khinh Y vất vả tiến hành từng bước một. Nhưng cứ việc lần này đã rất cẩn thận nhỏ tâm, lúc bè gỗ thứ hai sắp hoàn công thì vẫn giống cái lần trước bị phá hỏng rồi.
Hạ Khinh Y đăm chiêu. Hắn bất quá logout một lát, trước khi logout còn cố ý dùng cỏ che lại. Dã thú thông minh như thế sao?
Tiểu Hòa cũng tức giận.”Hạ đại ca, lần sau tái làm xong, chúng ta không logout .”
Hạ Khinh Y gật đầu.
Khi bè gỗ thứ ba mau hoàn công, bọn họ đã ở trên đảo hoang thời gian rất lâu, trong hiện thực đã qua 9 ngày, trong trò chơi là gần một tháng không sai biệt lắm.
Bè gỗ để lại trước cửa động, chỉ kém một chút là hoàn thành. Hạ Khinh Y tính toán buổi tối chuẩn bị cho tốt, buổi sáng ngày mai sẽ cho hạ thủy rời đi nơi này.
Tiểu Hòa ở cách đó không xa nổi lửa nấu ăn. Cầu Lông Ngắn cùng Mắt To nhảy dựng nhảy dựng chơi đùa bên cạnh. Tiểu Hòa ngồi xổm nhìn chằm chằm canh lửa.
Trên đảo nhỏ tuy rằng không có động vật gì, cỏ cây lại rất phồn thịnh, còn có không ít nguyên liệu nấu ăn ngon. Tiểu Hòa hái chút nguyên liệu nấu một nồi canh.
Hai người uống canh xong, dọn dẹp thu thập xong, tiểu Hòa nửa nằm trên cỏ. Lúc đầu còn hưng trí bừng bừng, ánh mắt không dám nháy nhìn chằm chằm bè gỗ, lúc sau bất tri bất giác bắt đầu đánh ngáp.
“Ngươi ngủ trước một lúc đi.” Hạ Khinh Y lấy nhánh cây châm thêm lửa.
Tiểu Hòa bán mông lung gật gật đầu, “Ta sẽ canh giữ từ nửa đêm đến sáng, Hạ đại ca đến lúc đó nhớ gọi ta nhé?.”
“Ừ.” Đáp ứng là đáp ứng rồi, nhưng Hạ Khinh Y không tính đánh thức hắn . Kỳ thật phía trước đã đề cập qua hắn không cần login, nhưng thiếu niên lại ngoài ý muốn cố chấp kiên trì.
Thiếu niên rất nhanh liền ngủ say, hai vật nhỏ lông xù bắt đầu ở trên người hắn nhảy một hồi, thấy chủ nhân không phản ứng, liền chui vào ngực chủ nhân ngủ. Một con chui vào trước chiếm vị trí, con kia chui vào không được, ở bên ngoài chít chít gọi bậy. Tiểu Hòa mơ mơ màng màng bắt nó ôm vào, hai vật nhỏ ở trong lòng hắn cuộn thành một đoàn.
Cúi đầu khơi thêm lửa Hạ Khinh Y khẽ cười một chút.
Ánh lửa ánh chiếu thiếu niên hồng nhuận hai má, hô hấp lặng lẽ nhẹ nhàng, Hạ Khinh Y nhìn có một lát thất thần, chính mình thế nhưng cũng cảm thấy buồn ngủ hẳn.
Xung quanh rất yên tịch.
Hạ Khinh Y bất tri bất giác nhắm hai mắt lại.
Một hòn đá nhỏ đột nhiên lăn dừng trên cỏ trước mặt Hạ Khinh Y.
Hạ Khinh Y không có tỉnh lại.
Lại một hòn đá nhỏ khác, lăn a lăn , lăn đến bên chân hắn.
Hạ Khinh Y vẫn nhắm mắt, bộ dáng ngủ say.
Bốn phía lại im lặng đi, chỉ có tiếng gỗ bị cháy phát ra “Tất tác” thanh âm.
Một lát sau, trong bụi cỏ chui ra một quái vật màu đỏ cao cỡ nửa người lớn. Trên đầu quái vật có hai sừng màu đỏ, ánh mắt thật to cảnh giác nhìn hai người một hồi. Thấy không ai nhúc nhích, nó chạy nhanh về phía bè gỗ, cúi đầu dùng răng nanh bắt đầu cắn cắn. Đang cắn được rất tốt, bỗng nhiên nó cảm thấy không khí có chút dị thường, cảnh giác tính bỏ chạy nhưng không kịp rồi. Một lưỡi kiếm lạnh như băng kề trên cổ nó.
Tiểu Hòa bị bên này động tĩnh đánh thức , ngồi trên cỏ xoa xoa mắt xem.
“Hạ đại ca?”
“Bắt được.”
“A!” Tiểu Hòa nhảy dựng lên, chân trần chạy tới, cẩn thận quan sát sinh vật màu đỏ bị dây thừng trói tay chân .
Khá xinh đẹp đó chứ. Cư nhiên có cả vảy lòe lòe sáng lên .
“Đây là con gì?”
“Hình như là ——” Hạ Khinh Y dừng một chút nói, “Long.”
A! Tiểu Hòa kinh hô một tiếng, tán thưởng nhìn thần thú trong truyền thuyết. Hồng Long bị hắn nhìn với ánh mắt kính ngưỡng, nhất thời quên mất thất bại, cao ngạo dương dương đầu. Không ngờ tiểu Hòa câu tiếp theo lại nói: “Nguyên lai Long cũng sẽ đi làm tặc a?”
Có loại cảm giác thần thoại tan biến thất vọng.
“Ta mới không phải tặc!” Vẫn ô ô ô không chịu mở miệng, hồng Long lúc này bỗng nhiên hóa thành hình người, cư nhiên là một cô bé minh diễm động lòng người. Cô bé oa một tiếng khóc to, ngồi dưới đất.
“Oa Oa …các ngươi đều khi dễ ta.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.