Ở lần đá thứ ba, rốt cục Ngụy Vũ Thông cũng tóm được bàn chân hư kia.
Sau khi khựng lại một chút, Chu Tiếu Đông bắt đầu giãy mạnh.
Ngụy Vũ Thông xấu tính bắt đầu cào nhẹ vào lòng bàn chân cậu, động tác của Chu Tiếu Đông rõ ràng càng mạnh hơn, Ngụy Vũ Thông lại càng dùng sức nhéo cái chân không thành thật kia, sau đó trực tiếp lăn từ giường mình xuống giường Chu Tiếu Đông, lập tức cậu cứng đơ tại chỗ.
Trời mới biết chẳng qua cậu chỉ tức quá mới cố ý đá Ngụy Vũ Thông để hả giận, động tác cũng vô cùng nhẹ, nhẹ đến nỗi Chu Tiếu Đông còn buồn bực vì sao chân mình lại dùng ít lực đến thế – mặc dù cậu dùng chân đó, như thế có chút không lễ phép lắm, nhưng quan hệ giữa cậu và Ngụy Vũ Thông là gì chứ? Chu Tiếu Đông hoàn toàn không thèm để chuyện này trong lòng.
Chỉ là Chu Tiếu Đông chắc chắn sẽ không trắng trợn đánh người, dù sao nguyên nhân cậu tức giận, cậu không nói nên lời.
Cho nên, Chu Tiếu Đông quyết định học theo tinh thần của Ngụy Vũ Thông.
Giả vờ ngủ, giả vờ mơ, mượn cớ đó đánh người.
Chu Tiếu Đông làm thế thật.
Chỉ là cậu đoán được quá trình, không đoán được kết quả.
Chu Tiếu Đông cho rằng Ngụy Vũ Thông giả vờ ngủ, cho nên dù có bị đánh trúng cũng sẽ không “tỉnh” dậy, ai mà ngờ Ngụy Vũ Thông không chỉ “tỉnh” lại, còn “tỉnh” lại dữ dội như thế.
Tim Chu Tiếu Đông đập như điên, dĩ nhiên không phải vì sợ Ngụy Vũ Thông sẽ đánh cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-troi-sinh-lam-thu/204562/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.