Nắng vương trên cửa sổ, khiến phòng ngủ tối đen loang lổ chút ánh sáng.
Bạch Văn ghé vào mép giường, chống cằm ngơ ngẩn nhìn gương mặt ngủ say của Lộ Nam Minh, có chút không nỡ phá vỡ cảnh đẹp này. Nhưng vì hạnh phúc sau này của mình, Bạch Văn quyết định tạm thời nhịn đau đớn trong lòng, quyết định đánh thức Lộ Nam Minh.
“…” Lộ Nam Minh bị gọi tỉnh, mở đôi mắt nhập nhèm do vẫn còn buồn ngủ, nhìn thấy gương mặt Bạch Văn gần trong gang tấc, lúc này mới hơi tỉnh táo lại, ngồi thẳng dậy, nói: “Dậy làm gì sớm thế?”
Bạch Văn không vừa lòng mím môi: “Anh nói hôm nay đi chuyển hành lý mà.”
Lộ Nam minh hơi ngạc nhiên, gãi mái tóc rối xù, bất đắc dĩ nói: “Anh sẽ đi chuyển, em ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Bạch Văn vội vàng lắc đầu, thể hiện quyết tâm của mình.
Lộ Nam Minh thấy không nói được, trực tiếp ôm Bạch Văn đã quần áo chỉnh tề vào người, mạnh mẽ ra lệnh: “Ngủ.”
Bạch Văn giãy dụa.
Lộ Nam Minh đè cậu lại, với lên đầu giường lấy điện thoại nhìn thời gian, nói: “Hiện tại mới mấy giờ? Trễ một chút thì có sao đâu?”
Bạch Văn hai mắt rưng rưng nhìn hắn, nói: “Đến tối, nhỡ anh đổi ý thì phải làm sao?”
Lộ Nam Minh kiềm chế xúc động muốn gào lên, xoa trán, lông mày nhíu chặt, nhìn chằm chằm Bạch Văn thật lâu, hơi tổn thương nói: “Em không tin anh vậy hả?”
“… Không hổ là đại thần.” Bạch Văn sau nửa ngày mới thì thào nói nhỏ một câu, biểu tình muốn nói lại thôi, một câu nói nhẹ nhàng này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-troi-sinh-lam-thu/1289139/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.