Sau khi đi dạo một vòng mà không tìm được cái gì ăn, cuối cùng hai người quyết định ăn tạm chút cháo. Bạch Văn húp sùm sụp bát cháo nóng, ăn nhanh đến nỗi bỏng cả lưỡi, thỉnh thoảng cậu lại ngẩng đầu dùng đôi mắt sáng long lanh nhìn Lộ Nam Minh, trong mắt chứa đựng thiên ngôn vạn ngữ.ì sao toàn bộ nhà cậu đều bị chứng cuồng Bạch Văn vậy. Lộ Nam Minh vẫn một mặt than như trước, thấy thế cũng chỉ ngồi húp cháo, nhưng ý nghĩ trong lòng lại lật tới lật lui. Ăn hết bữa ăn khuya, hai người chậm rãi đi về trường học. Đột nhiên Bạch Văn túm chặt tay của Lộ Nam Minh, hô to một tiếng: “Í, nhánh cây kia giống một con dê ghê!” Lộ Nam Minh không bị tiếng kêu của Bạch Văn ảnh hưởng, mà cúi đầu nhìn bàn tay Bạch Văn đang túm chặt mình. Ngón tay Bạch Văn không dài, lòng bàn tay lại rất dày, cầm có chút cảm giác thú vị, hơi núc ních. Bạch Văn vừa quan sát vẻ mặt Lộ Nam Minh, vừa ra vẻ nghiêm túc nói sang chuyện khác: “A Minh Minh, anh thích ngắm mây không?” Lộ Nam Minh chậm rãi rút tay về, Bạch Văn hơi ngăn lại, cuối cùng vẫn mặc kệ Lộ Nam Minh. hắn thản nhiên nói: “Không phải quá thích.” Lãnh đạm tựa như không hề phát hiện chút mờ ám lúc nãy. Hai tay Bạch Văn xoa xoa vào nhau, nghi hoặc hỏi: “Vì sao không thích? Khi còn bé, em thích ngắm mây nhất luôn. Nhìn lên trời có thể thấy rất nhiều thứ kì lạ.” Cậu che giấu rất tốt, vẻ nghi hoặc vừa khéo có thể che đi chút mất mát nơi đáy lòng. “Cho nên, suy nghĩ của cậu mới trên trời như thế.” Lộ Nam Minh kết luận, thò tay bắt lấy cánh tay không ngoan ngoãn kia, nhét mạnh vào túi áo trong của cậu, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra, rút tay về. Một loạt động tác chỉ làm xong trong chưa đầy mấy giây đồng hồ, nhưng đủ để Bạch Văn vui vẻ ra mặt. A Minh Minh, chủ động nắm tay cậu rồi nè. Bởi vì Lộ Nam Minh trực tiếp từ chối đề nghị muốn tiễn hắn về tận kí túc xá của Bạch Văn, hai người ở trước cửa trường học chào tạm biệt nhau. Bạch Văn đi chậm từng bước, vừa đi vừa quay đầu lại. Lộ Nam Minh vẫn đứng nguyên tại chỗ, lúc này cửa trường học chỉ có vài người tốp năm tốp ba đi ngang qua, gió đêm mang theo hơi lạnh rét thấu xương, quét qua mặt có chút đau, nửa bên mái tóc của Lộ Nam Minh bị gió thổi tán loạn, đèn đường chiếu vào người hắn, làm nổi bật cơ thể cao ngất, khí chất cô độc trầm mặc. Bạch Văn quay người chạy về, dừng ngay trước mặt Lộ Nam Minh. Lộ Nam Minh khó hiểu nhìn Bạch Văn vì chạy nhanh mà đang há hốc miệng thở dốc, “Sao quay lại thế?” Bạch Văn đừng thẳng eo, lớn tiếng nói: “Đột nhiên em nhớ ra mình còn chưa làm một việc quan trọng.” “Chuyện gì?” Bạch Văn kiễng mũi chân, nhún người một cái, nhảy thẳng lên, dùng sức ôm thật chặt Lộ Nam Minh. Lộ Nam Minh: “…” Thừa dịp Lộ Nam Minh còn chưa kịp phản ứng, Bạch Văn nhanh chóng lùi về, chạy biến đi, “A Minh Minh, gặp lại sau nhé!” Lộ Nam Minh không dám tin sau đó dở khóc dở cười, còn có chút rung động vì bị ôm. Thật sự không nghĩ tới Bạch Văn sẽ làm như thế. Bạch Văn thường dùng miệng để trêu chọc người khác, nhưng nếu bạn thể hiện không kiên nhẫn, cậu ta ngay lập tức sẽ nói sang chuyện khác. Dù trước đó đã bị Bạch Văn sờ mó rồi, nhưng lần nào cậu cũng có một cái cớ chính đáng, hơn nữa mỗi lần như thế Bạch Văn đều căn rất chuẩn thời gian để thu tay về. Vừa rồi đã là rất cố gắng. Mặc dù đã từng tỏ tình, nhưng thể hiện bằng hành động lại khá ít. Lộ Nam Minh ngoài kinh ngạc cũng chỉ còn kinh ngạc. Bạch Văn lại chạy về ôm hắn một cái sao? Ngoài kinh ngạc, Lộ Nam Minh còn rất không thích, sao Bạch Văn luôn là người chủ động kia chứ? Làm hắn chẳng biết làm thế nào cả. Kì thi đau khổ cuối cùng cũng kết thúc rồi. Bạch Văn chạy thẳng về kí túc xá, chuẩn bị đầy đủ đồ đạc để về nhà. Đã nhiều ngày vất vả chuẩn bị thi cử, cậu với Lộ Nam Minh chỉ vội vàng gặp nhau được có một lần, còn lại đều liên lạc qua tin nhắn, giờ vội vàng lên xe, cũng không kịp gặp mặt lần cuối. Nghĩ đến cả kì nghỉ đông dài đằng đẵng chẳng được nhìn thấy Lộ Nam Minh, Bạch Văn nhỏ máu trong lòng. Chu Tiếu Đông cuối cùng vẫn phải chịu trách nhiệm vì một lần trót dại xúc động mà lỡ miệng của mình, chuẩn bị mang Ngụy Vũ Thông về nhà come out, bởi vì có nghĩ đến khả năng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, cậu chỉ mang một ít quần áo về thôi, những thứ khác chủ yếu là tiền mặt dự trữ. Trên đường đi Chu Tiếu Đông vô cùng lo lắng, đã lớn như vậy, cậu rất ít khi chọc giận bố mẹ, mặc dù ngày còn nhỏ cậu vẫn hay bị mắng chửi, nhưng phần lớn đều do Bạch Văn gây chuyện mang đến, cậu thuộc loại người chịu tiếng xấu thay cho người khác. Chỉ cần nghĩ đến phản ứng của bố mẹ, Chu Tiếu Đông đã đứng ngồi không yên. Vì căng thẳng, gần đây cậu mất ngủ nghiêm trọng, mắt thâm đen cực kì rõ ràng, khiến Ngụy Vũ Thông đau lòng không thôi. Ngụy Vũ Thông thì chẳng để ý đến vấn đề come out cho lắm. Có lẽ bởi vì anh từng có một lần xúc động qua! Anh cảm thấy rất bình thường, chỉ cần Chu Tiếu Đông yêu mình là được, những chuyện khác anh chẳng quan tâm. Ngụy Vũ Thông đã từng nghĩ qua chuyện sau này, khi Chu Tiếu Đông rồi cũng phải đến một cái tuổi nào đó, người trong nhà sẽ bắt cậu đi xem mắt. Cái anh sợ chính là Chu Tiếu Đông lúc này cùng lắm chỉ là gặp dịp thì chơi, càng lớn thì càng muốn tìm một cô gái để kết hôn. Trong lòng Ngụy Vũ Thông dĩ nhiên là rất không muốn điều đó xảy ra, chỉ là trong đầu anh luôn nghĩ: Trên đời này thứ của mình là của mình, không phải của mình muốn cũng không được. Nếu Chu Tiếu Đông vì anh mà bị kẹt giữa một bên người yêu một bên tình thân, bên nào cũng chịu đau khổ, thì với tư cách người yêu, anh không có lập trường để trách cứ cậu cũng như bố mẹ cậu. Bố mẹ nào cũng đều mong con cái được hạnh phúc, vì bảo vệ con cái mình, bọn họ có lẽ sẽ làm một số chuyện cực đoan cũng không chừng, nhưng tấm lòng trong đó ai cũng không thể xóa bỏ được. Hiện tượng xã hội như thế, chẳng ai có cách nào khác. Ngụy Vũ Thông từng có lúc không cam lòng, cảm thấy cuộc đời này chả có tí công bằng nào cả, anh không giết người không phóng hỏa, vì sao tất cả mọi người đều không hiểu, thậm chí kì thị chứ? Bỏ qua chuyện anh thích đàn ông, anh tuyệt đối chính là một thanh niên tốt bụng, lương thiện, có lý tưởng, có mục tiêu, nhưng chỉ một điểm thích đàn ông này thôi, cũng đủ để dìm anh xuống đáy sâu của xã hội rồi. Rất không công bằng. Về sau anh nghĩ thoáng hơn, chẳng ai là chúa tể của thế giới cả, chỉ cần không hối tiếc là được. Nếu như Chu Tiếu Đông không còn yêu anh nữa, muốn kết hôn với một cô gái, anh thật sự có thể buông tay. Đây không phải từ bỏ, mà là thực tế. Đã từng có được rồi mất đi tuy cay đắng thật đó, nhưng dù sao cũng đã được nếm qua sự ngọt ngào thật sự là đủ rồi. Có khi, yêu cầu nhiều quá thật sự là xa xỉ. Ngụy Vũ Thông từng nghĩ mình sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại, may mắn là kỳ tích có tồn tại, để anh gặp được bảo bối Chu Tiếu Đông vừa ngốc vừa khờ như thế, có thể come out với bố mẹ vì anh, dù hai người còn chưa yêu đương được nửa năm mà. Ngốc hơn là mặc kệ mình có phản đối, cậu ấy vẫn kiên trì như thế. Tựa như nếu mình không theo cậu ấy về nhà chính là muốn cướp mạng cậu ấy vậy. Đã từng gặp qua người ngốc nhưng không ngờ lại có người ngốc đến thế. Tình trạng kinh tế gia đình Bạch Văn không tốt lắm, ở trong huyện cùng lắm chỉ đứng thứ ba, chủ yếu là vì mấy năm trước để xây dựng khu biệt thự trên núi mà phải bỏ ra một số tiền cực lớn, bằng không thể nào cũng đứng hàng thứ hai. Bắc Sơn nằm ở mạn phía tây của huyện Cổ Bắc, nhà Bạch Văn ở chỗ này. Ở chân núi có thể thấy giữa sườn núi dựng nên rất nhiều công trình kiến trúc, đủ loại kiểu dáng màu sắc sặc sỡ, mới nhìn qua, có cảm giác rất chật chội. Ngụy Vũ Thông dùng hai tay kéo đống hành lý, nhìn qua khu kiến trúc này nói: “Thị trấn của bọn em cũng không tệ nha, còn có cả khu biệt thự nữa, nhưng mà xây ở đây thì có chút kì lạ.” Dựa theo chiều dài của đường núi, đi đến đó cũng phải hai tiếng. Bởi vì Chu Tiếu Đông rất lo lắng, cho nên cứ lần lữa thời gian về nhà, vì muốn giảm cảm giác hồi hộp, cậu phản đối đề nghị của mọi người, nhất quyết đòi đi bộ về nhà. Nhắc đến vấn đề này, Chu Tiếu Đông còn rất oán hận, lực chú ý lập tức bị chuyển đi, bất mãn nói: “Anh cho đây là ý của ai hả?” Ngụy Vũ Thông nghiêng đầu nhìn vẻ mặt cậu, cười nói: “Không phải của Bạch Văn chứ?” “Hừ!” “Không thể nào?” Ngụy Vũ Thông kinh ngạc, tiền bạc dùng để xây khu biệt thự này không phải số nhỏ gì, Bạch Văn cho dù có năng lực, cũng không cách nào can thiệp được chứ nhỉ? Chu Tiếu Đông nhớ đến cảnh tượng khi đó, rất thông cảm cho sự kinh ngạc của Ngụy Vũ Thông, giải thích nói: “Bạch Văn với ông nội đi leo núi, leo đến giữa sườn núi Bạch Văn nói chỗ đó cảnh đẹp, ánh sáng tốt, nếu được ở đây thì thật tuyệt. Ông nội cực cưng Bạch Văn, cưng đến không còn thiên lý nữa, cũng không lâu lắm, liền động viên mọi người dựng nhà ở đây. Sau đó, chính là như anh thấy.” “Thế còn cái đường này thì sao?” Chu Tiếu Đông rầu rĩ đá đá trên đất, nói: “Thời gian sửa chữa thì xây dựng đó.” Ngụy Vũ Thông nhớ tới cảnh tượng lần đầu Bạch Văn đến tìm Chu Tiếu Đông, bật cười nói: “Nhà bọn em nhiều người cuồng Bạch Văn lắm hả?” Chu Tiếu Đông quay đầu nhìn đống hành lý phía sau, vừa đi vừa chỉ vào Bạch Văn đang cầm điện thoại nói: “Thằng nhóc đó xoay người trong nhà em vòng vòng.” Nói đúng hơn là, khi còn bé bọn cậu vẫn luôn bị Bạch Văn xoay mòng mòng. Ngụy Vũ Thông cười cười, nghĩ thầm Chu Tiếu Đông cũng là một trong số đó, vì để cậu càng thoải mái hơn, anh tiếp tục hỏi thăm: “Những biệt thự kia… ai ở trong đó?” “Đương nhiên là người nhà của em rồi.” Chu Tiếu Đông trả lời. “Nhà em hả?” Vậy gia đình em ấy cũng nhiều người quá đi. Chu Tiếu Đông bắt đầu nói về lịch sử gia tộc mình. Ở huyện Cổ Bắc, Chu Gia là thế gia vọng tộc, ông nội Chu Tiếu Đông là anh cả trong gia đình, sau ông còn có sáu em trai và hai em gái, đời bọn họ có tất cả chín anh chị em. Mấy anh chị em của ông nội cậu mỗi người lại sinh được ba đến sáu đứa con, đến đời bố của Chu Tiếu Đông, đã có thể tạo thành một thôn xóm. Anh chị em trong nhà nhiều đến độ đếm không xuể, thậm chí hai đời gần nhau cũng chỉ hơn kém nhau mấy tuổi. Ông Chín của Chu Tiếu Đông chẳng lớn hơn bác cả nhà cậu là mấy, nghe nói khi còn nhỏ, hai người còn hay sờ chim nhau. Ngụy Vũ Thông nghe xong kinh hãi lạnh người, cứ có cảm giác mình là dê vào miệng cọp, chỉ cần mỗi người trong nhà nhổ một bãi nước bọt, cũng dìm chết anh rồi ấy chứ? Chu Tiếu Đông hoàn toàn không phát hiện suy nghĩ này trong lòng Ngụy Vũ Thông, nên cậu rất kiêu ngạo nói tiếp về lịch sử nhà mình. Bạch Văn vẫn một mực im lặng rốt cục mở miệng vàng: “Anh rể họ, anh chỉ cần dụ được ông ngoại em là ok rồi. Ông là lớn nhất trong nhà đó.” Tuy đang nói chuyện nhưng mắt cậu vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại, giống như trên màn hình điện thoại có công năng hấp dẫn linh hồn cậu vậy. Chu Tiếu Đông rốt cục tạm dừng màn thao thao bất tuyệt của mình, nghi ngờ hỏi: “Gì cơ?” Ngụy Vũ Thông cười cười, “Không có gì, em nói tiếp đi.” Chu Tiếu Đông lại không nói nữa, cậu đã kịp để ý đến lời Bạch Văn, bước chân Chu Tiếu Đông khẽ run lên, thấp giọng nói: “Ông nội mà giận thì đáng sợ lắm.” Ngụy Vũ Thông trấn an cười cười: “Không có chuyện gì, có anh đây.” Chu Tiếu Đông khóc không ra nước mắt, chính vì có anh nên mới càng đáng sợ đó! Như để giảm đi sự xúc động của mình, cậu quát Bạch Văn đang chậm rì rì đi phía sau: “Sao em chỉ biết nghịch điện thoại thế, điện thoại cũng có phải người tình của em đâu.” Bạch Văn vẫn không ngẩng đầu lên nói: “Không phải người tình nhưng có tin nhắn của người yêu.” Chu Tiếu Đông giận nhưng vẫn cười nói: “Đáng đời, em cứ mỏi mắt mà chờ xem, Lộ Nam Minh mới không để ý đến tên người yêu quấn người như em đâu.” “Thế khi ông ngoại cầm gậy rượt anh, em sẽ mặt kệ.” “Em dám! Dù sao lửa giận của ông nội cũng chỉ có em mới dập tắt được, nếu em không làm được, anh sẽ nói cho Lộ Nam Minh biết, em quyến rũ cậu ta trong game.” Cậu đắc ý cười to, lần đầu tiên biết cảm giác uy hiếp Bạch Văn, thật sự là rất thích. Rốt cục Bạch Văn ngẩng đầu lên, nhìn Chu Tiếu Đông, lại nhìn cảnh vật xung quanh, hít sâu một hơi, thản nhiên nói: “Anh uy hiếp cũng vô dụng.” Chu Tiếu Đông vẫn đắc ý nói: “Đến lúc đó em đừng cầu xin anh là được rồi.” Bạch Văn nhìn Ngụy Vũ Thông, vừa vặn gặp anh cũng đang nhìn mình, cậu nhún vai nói: “Anh rể họ, em thật thông cảm cho anh.” Tuy không nói cậu nhưng Chu Tiếu Đông hiểu được Bạch Văn đang khinh bỉ mình, cậu nói: “Em có ý gì hả?” Ngược lại Bạch Văn cũng chẳng quanh co, bởi vì mãi không nhận được tin nhắn trả lời của Lộ Nam Minh khiến tâm trạng cậu không được tốt, “A Minh Minh học ngành gì?” Ngụy Vũ Thông nói tiếp: “Nhớ rõ năm trước trong giải thi đấu lập trình máy tính, Lộ Nam Minh đạt giải…” Chu Tiếu Đông mờ mịt hỏi: “Có hả?… À. Hình như đúng là từng có chuyện như thế.” Bạch Văn im lặng nhìn Chu Tiếu Đông. Ngụy Vũ Thông hỏi Bạch Văn, “Cho nên, cậu ấy biết rồi?” Bạch Văn lắc đầu, cậu cũng không rõ nữa, tất cả chỉ là suy đoán của cậu mà thôi. Ba người vẫn vừa đi vừa nói chuyện, rốt cục đi đến trước cổng nhà. Bà ngoại Bạch Văn nhìn thấy bọn họ trước, vừa thấy liền gọi to: “Văn Văn, Đông Đông, Tiểu Văn, là Tiểu Văn và Đông Đông về sao? Trời ơi, bảo bổi của tôi rốt cục về rồi.” Giọng của bà ngoại khiến tất cả mọi người đang ở trong nhà chú ý, nhao nhao mở cửa vây xem. Người trong nhà lúc này không nhiều lắm, ngoại trừ trẻ nhỏ cũng chỉ còn người già, cho nên sau khi mọi người ra nhìn, cầm quà của mình rồi tản đi. Bà ngoại kéo Bạch Văn với Chu Tiếu Đông lại hỏi han, không quên quan tâm đến “người bạn” Ngụy Vũ Thông ở bên cạnh, Chu Tiếu Đông thì cứ nhấp nhỏm không yên, Ngụy Vũ Thông trộm vuốt tay Chu Tiếu Đông an ủi. Chu Tiếu Đông cũng cầm tay Ngụy Vũ Thông, trong lòng bàn tay cậu đều là mồ hôi, sợ bị phát hiện nên chỉ mới cầm trong giây lát cậu đã buông ra. Bạch Văn vừa dựa vào lòng bà ngoại tâm sự tỉ tê, vừa nháy mắt ra hiệu. Ngoài cửa vang lên tiếng xe ma sát với đất, bà Chu cười ha hả vỗ mu bàn tay Chu Tiếu Đông nhắc nhở: “Tiếu Tiếu, ba mẹ con về rồi kìa.” Chu Tiếu Đông đứng phắt dậy, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Bạch Văn nhảy ra ngoài mở cửa, ba người bên ngoài vừa thấy cậu, lập tức cười rộ lên, hỏi han đôi câu, giọng điệu vô cùng thân mật. Ngụy Vũ Thông thấy cảnh này, không thể không thừa nhận, Bạch Văn rất có nghề nịnh nọt người khác. Ít ra có thể nhìn thấy, đối với người trong nhà, cậu rất được yêu thương. Bạch Văn kéo một người già tóc bạc phơ đi tới, Ngụy Vũ Thông đoán vị này chính là ông ngoại Bạch Văn hay cũng là ông nội Chu Tiếu Đông. Ông lão này lưng thẳng tắp, vẻ mặt tươi cười không che được uy nghiêm đã khắc sâu của nhiều năm, nhìn tư thế đi đường của ông cụ, khí chất tự nhiên như thế, Ngụy Vũ Thông đại khái có thể tưởng tưởng tính cách lúc còn trẻ của ông cũng rất nghiêm khắc, khó trách mẹ Bạch Văn bị bức phải bỏ trốn cùng chồng mình, bởi vì ông cụ này đã chắc chắn một điều gì đó thì chẳng nghe lời bất kì ai. Theo sau ông cụ là một nam một nữ, người đàn ông đại khái hơn 40 tuổi, người phụ nữ chăm sóc không tệ, thoạt nhìn cũng chỉ mới 30 thôi, vậy đây chắc là bố mẹ Chu Tiếu Đông. Mấy người chào hỏi đôi câu, sau đó ánh mắt tập trung chiếu thẳng vào Ngụy Vũ Thông. Mẹ Chu dịu dàng cười hỏi: “Cậu bé này chắc là bạn của Đông Đông? Hoan nghênh con đến nhà dì chơi.” “Dì…” Ngụy Vũ Thông đang muốn trả lời, Chu Tiếu Đông đột nhiên kéo tay anh, nhắm chặt hai mắt lại, la lên: “Ông nội, bà nội, bố mẹ, đây là bạn trai con, Ngụy Vũ Thông.” Mọi người: “…” Ngụy Vũ Thông cảm giác tay Chu Tiếu Đông run rẩy vô cùng, không nhịn được cầm ngược tay cậu lại, nhẹ nhàng ôm eo Chu Tiếu Đông, im lặng an ủi, trả lời đơn giản: “Ông bà nội, chú dì, cháu chào mọi người.” Mọi người có vẻ mặt khác nhau, nhưng tuyệt không có kinh ngạc, nhất thời Ngụy Vũ Thông chẳng biết nói gì. Ông cụ Chu đột nhiên dậm chân một cái. Chu Tiếu Đông bị dọa mở choàng mắt ra, nhìn chằm chằm vào ông Chu, chỉ sợ ông cụ Chu đột nhiên xông lên đánh người. Ông cụ Chu hổn hển nói: “Có bạn trai rất giỏi sao hả? Hô to vậy làm gì chứ! Lỗ tai đều bị mày hét điếc rồi này.” “Ông nội…” Chu Tiếu Đông như sắp khóc đến nơi. Mẹ Chu nói: “Tiểu Thông, lần đầu tiên con tới chơi nhà, cứ tự nhiên đi, dì đi rửa hoa quả.” Nói xong, giẫm giày cao gót đi vào phòng bếp. “Đợi chút, mẹ đi với con.” Bà Chu đuổi theo. Chu Viễn đỡ ông cụ Chu đi về phía sô pha, “Cha, đi bên này, ngồi lát đi.” Chu Tiếu Đông: “…” Mưa to gió lớn đâu? Khóc rống chất vấn đâu? Gậy gộc roi da đâu? Chu Viễn với ông cụ Chu ngồi xuống ghế sa lon, nói một chút chuyện làm ăn, hoàn toàn phớt lờ Chu Tiếu Đông và Ngụy Vũ Thông. Chu Tiếu Đông thấy mình bị bơ, có chút khó hiểu nhìn hai người, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy mọi người hình như không hiểu ý cậu, đã có lần thứ nhất, lần thứ hai lá gan Chu Tiếu Đông lớn hơn rất nhiều, kiên nhẫn giải thích: “Ông nội, bố, con nói Ngụy Vũ Thông là bạn trai con, muốn… kết hôn các kiểu ấy, mọi người nghe có hiểu không?” Ông cụ Chu và Chu Viễn tạm ngừng, sau đó tiếp tục nói chuyện của mình, giống như không hề nghe thấy lời cậu. Chu Tiếu Đông có chút nóng nảy, đánh cậu, mắng cậu cũng không sao cả, cứ bơ cậu như vậy, giống như không tin lời thông báo của cậu, coi việc của cậu như trò cười vậy. Ngụy Vũ Thông kéo Chu Tiếu Đông đang muốn mở miệng lần nữa, ra hiệu cậu nhìn Bạch Văn đang không nói chuyện ngồi bên cạnh ông Chu. Chu Tiếu Đông ngẩn người, lập tức hiểu ra gì đó, vừa cảm động lại vừa giận dỗi nhìn Bạch Văn. Bạch Văn rốt cục lên tiếng nói: “Anh rể họ, anh họ, hai người cũng đừng cảm kích em làm gì, em chỉ mang hai người ra thử trước một chút. Bởi vì có sự xuất hiện của hai người, ông ngoại rốt cục đã hiểu cho bọn em rồi.” Chu Tiếu Đông trợn mắt, nói thầm: “Đúng là mồm chó không nhả được ngà voi.” Lén giúp đỡ thì nói là lén giúp đỡ đi, lấy cái cớ vớ vẩn thế làm gì? Ông ngoại đau lòng xoa đầu Bạch Văn, an ủi cậu: “Văn Văn, đừng sợ. Ai bắt nạt con cứ nói với ông ngoại, ông ngoại sẽ giúp con xử lý người đó.” “Người bắt nạt con là mấy người.” Chu Tiếu Đông lớn tiếng nói, ánh mắt lại trừng nhìn Bạch Văn, cũng không biết nó đã nói với người nhà từ bao giờ, đã thế còn không báo cho mình biết, làm hại cậu xấu mặt trước mọi người trong nhà. May là hiện tại chỉ có mấy người, nếu là lúc ăn cơm, tất cả mọi người đều ở đây, cậu lớn tiếng nói như thế, nhất định sẽ thành trò cười cho cả nhà. Chút cảm động vừa chớm, lập tức bị các loại suy nghĩ xấu xa vùi lấp. Lúc này Chu Tiếu Đông rất muốn tát Bạch Văn hai cái, để cậu nhớ thật kĩ. Ông cụ Chu xoa đầu Bạch Văn, nhìn Chu Tiếu Đông đang vô cùng giận dữ nói: “Nếu không phải Văn Văn nói cho ông biết, mày có phải vẫn giấu diếm hay không hả?” Chu Tiếu Đông nói như đinh đóng cột: “Tuyệt đối không có.” Nếu muốn giấu đi, cậu cần gì phải mang Ngụy Vũ Thông về nhà come out như thế này chứ? Ông cụ Chu nói: “May là mày còn thông minh, mang Tiểu Thông về, bằng không hôm nay đừng mong nhận được tiền mừng tuổi.” Bạch Văn cọ tay ông Chu, làm nũng: “Ông ngoại, con muốn được gấp đôi.” “Ừ.” Ông cụ Chu hiền lành nhìn Bạch Văn. Chu Tiếu Đông thấy thế, càng tức giận hơn, bất mãn nói: “Ông nội, ông chiều nó quá rồi đó, sẽ làm hư nó mất.” Bà Chu bưng hoa quả từ phòng bếp ra, nói: “Ai nói Văn Văn nhà chúng ta sẽ bị làm hư đấy?” Chu Tiếu Đông muốn nâng trán, vì sao toàn bộ nhà cậu đều bị chứng cuồng Bạch Văn vậy? Gặp phải chuyện liên quan Bạch Văn đều sẽ trở nên rất kì quái, nhưng may là còn có Bạch Văn, bằng không hôm nay chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng như thế. Chu Viễn không hài lòng trừng Chu Tiếu Đông, mắng: “Con còn đứng đó làm gì, cũng bắt tiểu Thông đứng theo con là sao hả?” Ngụy Vũ Thông cười nói: “Chú, không sao đâu ạ, con thích thế.” ===================================== Tác giả có điều muốn nói: Uống hai tách cà phê rồi mà vẫn cực kì buồn ngủ. Hôm nay đuối quá, có gì sai sót mọi người nói cho tớ một tiếng nhé~~~~~~~~~~~ Editor có điều muốn nói: Chương này ngọt ngào quá nhỉ? Đọc thật hạnh phúc mà~~~~~~ Tớ cũng đuối quá, có gì sai sót mọi người góp ý cho tớ nhé~~~~~~ tớ đi ngủ đây~~~~ buồn ngủ quá >_<
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]