Bạch Văn phát hiện Lộ Nam Minh khi mua quần áo rất có chính kiến.
Đi qua một cửa hàng, đầu tiền hắn sẽ ngó vào xem một chút, sau đó mới quyết định có nên đi vào hay không.
Sau khi bước vào, Lộ Nam Minh không hề chịu sự ảnh hưởng của nhân viên bán hàng, mà hắn sẽ chọn mấy bộ quần áo rồi đưa cho Bạch Văn xem thử một trong số đó, thấy đẹp thì sẽ mua, nếu không hài lòng thì mặc kệ nhân viên bán hàng có nói thế nào, hắn cũng sẽ không mua.
Đi lượn mấy cửa hàng, mua mấy bộ quần áo xong, Bạch Văn uyển chuyển gợi ý: “Cũng được rồi, không cần mua nữa nhỉ?” Mỗi lần Lộ Nam Minh gõ bàn phân vân có nên mua hay không, nếu mua thì bảo nhân viên cho vào túi luôn, chờ Bạch Văn thay xong quần áo, hắn đã trả tiền rồi, nhưng Bạch Văn không muốn Lộ Nam Minh phải trả tiền cho mình.
Khụ khụ, mặc dù cậu cực thích luôn!
Bạch Văn vừa rồi lén xem qua giá cả, vẫn còn đang trong phạm vi cậu có thể mua, nếu còn mua tiếp nữa thì …
Lộ Nam Minh nói: “Quần áo ở cửa hàng này cũng được, cậu có thể mặc, vào thôi!”
Bạch Văn: “…” Được rồi, chồng cậu chính là rất yêu thương cậu, sợ cậu không có quần áo để mặc, thật sự không thể làm gì khác được mà.
Mua quần áo xong, lại mua thêm giầy.
Bạch Văn tay xách nách mang, không còn chỗ nào cầm được nữa, cậu khoa trương nói: “A Minh Minh, em sắp bị đống túi đựng đồ này che mất rồi!” đồ trên tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-troi-sinh-lam-thu/1289117/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.