Lộ Nam Minh xếp hàng mua xong vé, Bạch Văn đã ôm bắp rang bơ và coca đứng ở một bên cười ha hả chờ hắn, thấy hắn đi ra từ đám đông, Bạch Văn còn giơ tay lên, thông báo sự có mặt của mình.
Lộ Nam Minh thấy cảnh này không hiểu sao lại cảm thấy quen thuộc.
…
Lộ Nam Minh hơi ngạc nhiên, đây là lần thứ hai hắn đi xem phim với Bạch Văn rồi sao? Bạch Văn đã không nhịn được chạy tới cạnh hắn, đụng đụng cánh tay Lộ Nam Minh: “A Minh Minh, chúng ta vào thôi.”
Lộ Nam Minh chủ động cầm lấy bịch bắp rang bơ và coca của mình, đỡ cho Bạch Văn một phần gánh nặng.
Bạch Văn vui vẻ cười ha ha.
Lộ Nam Minh không nhịn được nhìn Bạch Văn thêm một chút, cậu đang cười tít cả mắt, ý cười trong đó có thể chảy ra bất cứ lúc nào… thật giống như Bạch Văn vẫn luôn rất thích cười, mặc dù cậu thường hay giả vờ làm biểu cảm như mình chịu thiệt lắm… nhưng một giây sau tuyệt đối sẽ bật cười vui vẻ ngay.
Người có tính cách sáng sủa như thế, tại sao lại sinh ra trong hoàn cảnh thê thảm đến vậy?
Lộ Nam Minh vẫn cho rằng Bạch Văn là đứa trẻ bị làm hư trong gia đình, có chút bướng bỉnh ngang ngược, có chút ngây thơ tùy hứng.
Lộ Nam Minh thất thần giây lát, bọn họ đã đi tới cửa rồi.
“A Minh Minh, chúng ta ngồi ghế số bao nhiêu?” Bạch Văn rướn cổ vào phòng rồi ngó đông nhìn tây.
Lộ Nam Minh hoàn hồn, gõ đầu cậu, nghiêm khắc nói: “Gọi đàn anh.”
Bạch Văn sờ chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-troi-sinh-lam-thu/1289114/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.