Vì cái gì mỗi lần gặp thì người kia cũng đang ngủ vậy
Sở Tiên Thiệu nhìn chằm chằm người ngồi bên trái mình một hồi lâu , kết quả vẫn không ảnh hưởng gì đến việc đối phương đang nằm ngủ mê trên bàn . Nhớ tới sự việc vừa nãy khiến hắn một phen đen mặt ,lúc vừa mới bước vào phòng học thì thấy vị tiểu sư đệ có duyên gặp mấy lần này , cho nên mới an vị ngồi xuống bên cạnh người nọ . Ai ngờ lại khiến cho đối phương lộ ra một bộ dạng rối rắm
Hử ?? Bộ mặt mình đáng sợ tới vậy sao
“Hứa sư huynh ~ ” – Trong nháy mắt rối rắm qua đi , người này lại quay sang nở một nụ cười sáng lạn
“Sở” – Cư nhiên lại không nhớ họ của mình ….
“Sở sư huynh ~ ” – Cậu ta lại xấu hổ nhưng cười càng sáng lạn
Mặc dù nụ cười nhìn qua có chút miễn cưỡng nhưng mà , ách , rất dễ thương , cho nên hắn định không cùng tiểu sư đệ này so đo . Nghĩ là nghĩ như vậy , kết quả …
“Người này chính là ‘nước dinh dưỡng’ đó hả ? ” – Người ngồi bên cạnh nam sinh đẩy đẩy cậu rồi ra sức nhỏ giọng hỏi
“Suỵt ! ” – Tiểu sư đệ quay đầu sang , phỏng chừng là trừng mắt cảnh cáo nam sinh kia một cái – ” La Tường mày nhỏ tiếng một chút , bị ‘nước dinh dưỡng’ nghe thấy được thì làm sao ? “
= =||| Ê nè nè , tôi đều nghe được toàn bộ đó nha
“Khụ” – Đúng là một đôi dở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-toi-cuong-tieu-doi/1289193/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.