Trầm Mặc cảm thấy một trận gió thổi qua, bản thân không biết bị cái gì cắp lên, chung quanh mọi vật cứ loang loáng, chờ khi hắn thấy rõ chung quanh, chỉ thấy một sơn động không biết ở đâu cùng với một lão nhân bẩn thỉu râu dài trắng xóa đang sung sướng cầm gà nướng của hắn.
“Lão nhân gia?” Trầm Mặc kêu to gọi nhỏ lão nhân đang gặm gà nướng đến quên cả đất trời kia.
“Gặm a gặm a” Có lẽ là do đang gặm thịt gà vô cùng hứng thú, cho nên lão chưa phản ứng lại lời nói của Trầm Mặc.
Trầm Mặc lại kêu thêm một tiếng, “Nè?”
“Lộc cộc.” Tiếng xương gà bị ném đi không thương tiếc đáp lại hắn.
Trầm Mặc quyết định không thèm để ý tới lão nữa, xoay người bước đi, nhưng mà, phải đi đường nào bây giờ, hắn lôi bản đồ ra mới thấy, hóa ra đây là phó bản, trong lòng có một dự cảm xấu, đừng có giống như lần trước bị nhốt trong sơn động tối đen đó nha, hắn lôi khung gửi tin nhắn cho bạn tốt, quả nhiên là không gửi được. Nhưng dù vậy, Trầm Mặc vẫn thử ngó nghiêng chung quanh một chút, xem có còn đường nào để ra ngoài nữa không, đường ra quả thực là có, bất quá là tử lộ, vì cửa đã bị một tảng đá rất to chặn lại, Trầm Mặc có đẩy thế nào cũng không ra, tức mình đá cốp một tiếng, đau quá đi.
Vì thế, Trầm Mặc đành phải quay lại.
Đúng lúc lão nhân vừa ăn xong gà nướng, híp mắt buồn ngủ, Trầm Mặc vội vàng kêu lên: “Lão nhân gia, ta phải ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-tinh-dinh-lo-tru-de/204637/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.