Đồ ăn hắn tồn trữ bất tri bất giác cũng đã hết, Trần Mặc nhìn thời gian hiển thị ở góc dưới màn hình, 11: 00, ân, hắn cũng hơi đói bụng, đành gọi đồ ăn ngoài.
Mới mở điện thoại ra, Trần Mặc đã bị hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ ở trên màn hình điện thoại dọa cho sợ khiếp, bởi vì chúng đều là của cùng một người —— Lục Văn.
Xong rồi. Đây là suy nghĩ trong đầu Trần Mặc, nhưng dù sao giờ y chắc chưa về đâu, hắn còn lâu mới sợ, ha ha.
Trần Mặc xóa hết những cuộc gọi nhỡ, rồi gọi cho nhà hàng thức ăn nhanh, điện thoại kết nối , đầu dây bên kia có một giọng nam thật dễ nghe, “Alô?”
Trần Mặc nhìn máy tính nói: “Xin chào, cho tôi một phần vịt quay, đưa đến XXXXXX.”
Đầu dây điện thoại biên kia im lặng một lúc: “Vâng.”
Kỳ quái, vì sao thanh âm kia nghe rất quen thuộc nhỉ.
Lúc cửa phòng mở ra, Trần Mặc vẫn còn đang xem phim trên máy tính.
Trần Mặc gọi với ra hỏi, “Ai đó?”
Than âm dễ nghe ngoài cửa vang lên: “Đưa đồ ăn nhanh đây.”
Trần Mặc lon ton chạy ra mở cửa, nhưng bên ngoài không có món ăn nào, chỉ có duy nhất Lục Văn mặc tây trang nhìn đẹp trai ***g lộn.
Trần Mặc trợn tròn mắt: “Món vịt đâu?”
Lục Văn lắc lắc di động: “Ngươi gọi đi đâu để gọi món thế?”
Trần Mặc lấy điện thoại di động ra xem cuộc vừa gọi, mới thấy cuộc gọi mới nhất là Lục Văn. Hắn nhớ rõ hắn bấm chính là số điện thoại cửa hàng thức ăn mà, chẳng lẽ hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-tinh-dinh-lo-tru-de/1288758/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.