Trần Mặc logout, sau đó liền quyết định ngày mai từ sáng sớm sẽ đi ra ngoài, như vậy Vũ Bạch đến sẽ không tìm được hắn , không biết vì cái gì, hắn rất sợ phải gặp Vũ Bạch, hoặc là sợ Vũ Bạch nhìn thấy bộ dáng hắn so với lúc ở trong trò chơi càng lôi thôi mà thất vọng? Kỳ quái, hắn tại sao lại lo lắng như vậy chứ, chẳng lẽ là bởi vì Vũ Bạch là người bạn duy nhất của hắn sao? 
Vũ Bạch trong hiện thực chắc cũng rất đẹp trai, so với mình lại càng cách xa ba vạn tám ngàn dặm, cùng mình đứng chung một chỗ khẳng định sẽ rất kỳ quái cho mà xem. 
Trần Mặc nhìn kẻ trong gương râu thật dài, quần áo cũng nhăn nhúm, tóc dài thì rối bời, trông chẳng khác gì tên ăn mày ngoài đường. Không biết có nên đi cắt tóc không nhỉ, hay là thôi đi, như vậy Vũ Bạch khẳng định sẽ không nhận ra đâu. 
Sáng sớm hôm sau, Trần Mặc liền y như dự định đi ra ngoài, lôi thôi lếch thếch đi ra cửa, theo thời gian dần trôi, người trên phố cũng càng ngày càng nhiều, ánh mắt soi mói nhìn Trần Mặc cũng trở nên nhiều hơn, thậm chí còn có một đứa bé gái tóc ngang vai đưa cho Trần Mặc 1 đồng tệ, rồi vui vẻ nói, “Chú cầm lấy mà đi mua đồ ăn.” 
Trần Mặc xấu hổ không dám nhận, mẹ của bé gái vội chạy tới kéo nó đi, song hắn vẫn còn nghe được loáng thoáng, “Không được nói chuyện với người lạ.” 
“Mẹ, tại sao, chú ấy thực đáng thương.” 
“Hắn rất bẩn, nếu con không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-tinh-dinh-lo-tru-de/1288752/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.