Thân thể xích lỏa trần trụi lại từ trên giường của một người nam nhân tỉnh lại, đối với Tiền Mặc mà nói, là một trải nghiệm khá là đặc biệt. Vừa mở mắt liền nhìn thấy người cũng cùng giới tính như mình thân thể phủ đầy dấu vết hoan ái nằm bên cạnh, bỗng nhiên lại có loại cảm giác thực hạnh phúc... Tựa như người nằm bên cạnh, là người mà mình đã thích từ rất lâu rồi... Công Tôn Duệ có lẽ tối qua quá mức mệt mỏi, lúc này cũng đã đến giữa trưa, lại không có chút dấu hiệu nào như muốn tỉnh lại... không rõ lúc ngủ nằm mơ thấy cái gì không vui, lông mày gắt gao nhíu chặt lại. Tay trái lại thật cẩn thận mà nắm nhẹ ngón tay của Tiền Mặc... Nhìn dáng vẻ ngủ say của anh, trong lòng Tiền Mặc vô thức lại dâng lên cảm giác ấm áp cùng an tĩnh quen thuộc... Từ sau lúc Nửa cánh hoa đào biến mất khỏi game, loại cảm giác này vẫn là lần đầu xuất hiện trở lại. Đại khái thử cùng nam nhân yêu nhau cũng không có gì tệ nhỉ? Nhẹ nhàng như có như không trêu ghẹo ngón tay của Công Tôn Duệ, trong đầu Tiền Mặc đột nhiên toát ra ý nghĩ này. Lại nhớ đến loại cảm giác tiêu hồn đến nghẹt thở tối hôm qua... dưới người bất giác lại một trận khẩn trương. Vì ngăn cản dục niệm của chính mình, Tiền Mặc nhanh chóng ngồi dậy rời khỏi giường, đơn giản rửa mặt súc miệng xong, tự tiện mở tủ quần áo của Công Tôn Duệ ra, cầm lấy một bộ mặc vào. Quần áo hôm qua mặc đến lúc ở thư phòng đã sớm bị cả hai người chà đạp đến không còn ra hình ra dạng, Tiền Mặc cũng không có dũng khí mặc lại nó mà đi khắp nơi rêu rao. Cũng may trước giờ Công Tôn Duệ đều thích mua loại quần áo rộng rãi một chút để mặc, cho nên Tiền Mặc mặc vào quần áo này tuy có hơi chật chút, nhưng miễn cưỡng có thể lừa dối người khác coi như đây là đồ bó người. Tối hôm qua lăn lộn tới hơn nửa đêm, ngủ tới giờ này cũng đã qua giờ ăn đ iểm tâm, Tiền Mặc đói bụng đến mức bụng réo om sòm, nhìn trên giường người kia một bộ bị mình khi dễ đến thê thảm, nhịn không được cảm giác có chút đau lòng. Nhưng là, Tiền đại thiếu gia từ nhỏ đã bị người ta hầu hạ quen, tự nhiên không có khả năng đột nhiên bị thần bếp ám vào người mà ra tay làm một bàn đầy thức ăn ngon, chỉ có thể len lút rón rén chui ra khỏi phòng ngủ, cực kỳ nhỏ giọng gọi điện thoại kêu thức ăn mang đến. Lúc trở lại thì, đã thấy Công Tôn Duệ đã tỉnh ngồi dậy xuống giường, vẻ mặt bi thương mà nhìn chằm chằm cả cái giường bị bọn họ chà đạp cả một đêm mà hỗn loạn thành một đoàn.... Chẳng lẽ là anh ta hối hận? Tiền Mặc căng thẳng trong lòng, có chút khó chịu đằng hắng một cái, người đang ngồi suy tư trên giường lúc này mới ngẩng đầu lên, có chút không dám tin mà nhìn Tiền Mặc, giống như cảm thấy rất kỳ quái tại sao cậu vẫn còn ở đây "Cậu vẫn chưa đi sao?" Nói xong rồi, mới giống như nghĩ đến quan hệ của hai người có chút khó nói, trên mặt bỗng chốc ửng lên một mạt đỏ hồng... Một người nam nhân, cả người toàn là vết xanh tím lại ngồi trên một cái giường hỗn loạn đến cực điểm, trên mặt lại mang theo chút ngượng ngùng, Tiền Mặc nhìn kiểu gì cũng thấy... hình ảnh này quả thực là quá mức sắc tình... dục hỏa vừa mới dập tắt lại bắt đầu có xu hướng nhen nhóm trở lại. Nhưng câu tiếp theo của Công Tôn Duệ lại thành công mà thổi cái phụt đoàn hỏa kia của Tiền Mặc. "Cái kia... tôi, hôm nay tôi còn phải công tác, nếu không còn gì nữa, cậu về trước đi có được không?" Công Tôn Duệ gãi gãi đầu, có lẽ đối với chuyện mở lời đuổi người đi như thế này không phải quá mức am hiểu, biểu tình cũng không tự giác mà mang theo chút xấu hổ. Nhưng là, chỉ vỏn vẹn có chút mà thôi... Tiền Mặc ngoài ý muốn, lại không hề nhìn thấy được trên vẻ mặt của anh có chút gì không nỡ... Vừa mới nãy suy nghĩ kỹ rồi, quyết định "yêu người này cũng không tệ" này kia lý do vẫn còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, cứ như vậy đụng phải một bức tường không cứng cũng không mềm mà nghẹn lại tại chỗ... Tiền Mặc vốn dĩ là nên tức giận, nhưng nhìn bộ dạng Công Tôn Duệ khoác chăn ngồi đó, lại làm cách nào cũng không nổi giận được, chỉ có thể lúng ta lúng tứng đứng bên cạnh hỏi "Công tác? Vậy... cơ thể anh như thế có phương tiện không?" Vẻ mặt Công Tôn Duệ lập tức càng đỏ hơn, nhưng vẫn rất quy củ trả lời "Không sao." Tiền Mặc nhất thời không biết nên nói cái gì.... Ở trước mặt mấy nữ sinh, Tiền Mặc có thể nói một câu không ngoa là bách chiến bách thắng, dỗ ngọt người khác vui vẻ cười là tùy tiện một tay cũng có thể, dù đối với nữ sinh không có hảo cả, cậu cũng có thể công thức hóa mà tuôn ra lời ngon ngọt liên tục, chọc cho mấy cô nàng cười tươi như hoa. Nhưng là, những chiêu này của cậu đối với một người nam nhân, hơn nữa còn là một nam nhân lớn hơn cậu vài tuổi, hình như là không có chút tác dụng gì. Huống chì, nguyên bản cậu cũng không nghĩ đến Công Tôn Duệ cần cậu dỗ ngọt, chỉ thầm nghĩ nếu như anh ta thích mình, như vậy thì mình hảo tâm mà quen với anh ta một hồi, anh ta sẽ tự nhiên mừng rỡ mà vui vẻ đáp lời... Như vậy mà nói, thực chất Tiền Mặc hoàn toàn là có loại tâm tình như bố thí đối với trận cảm tình còn chưa định hình rõ ràng này... Nhưng ai lại nghĩ đến sau khi Công Tôn Duệ tỉnh dậy, cư nhiên lại phản ứng như vậy... Mặc dù cóc hút xấu hổ, nhưng không hề đề cập đến chuyện tối hôm qua, giống như hai người họ chẳng qua chỉ là nằm trên giường mà vận động một hồi vật lộn vậy. Sau một đêm cùng nhau, một chút ôn tồn nên có cũng không thấy đâu cả, huống chi lại là cả đêm phối hợp ăn ý đến kịch liệt như vậy... Thế mà phương thức hai người nói chuyện hiện tại, thoạt nhìn chẳng khác gì hai người bạn không mấy gì thân thiết với nhau cho lắm. Tiền Mặc cảm thấy thực sự ngoài ý muốn, trong lòng bất giác tràn ngập cảm giác ũ rủ... "Vậy anh làm gì làm đi, tôi về trước..." Tiền Mặc mở miệng nói xong rồi, liền thực sự xoay người ra khỏi phòng. Vừa mới bước đến cửa, bỗng dừng bước quay đầu lại "Ừ, lúc nãy tôi mới đặt thức ăn cho người ta mang lại, anh đợi một chút rồi ăn uống cái gì đó đi." Ra khỏi nhà Công Tôn Duệ, đóng cửa lại rồi, Tiền Mặc đột nhiên nghĩ đến, ví tiền của mình vẫn là còn nằm trong cái quần hôm qua a, trên người một đồng cũng không có... Cùng với nam nhân yêu thích mình ý loạn tình mê một trận, tuy là bản thân đã sớm chuẩn bị tư tưởng chịu trách nhiệm hết thảy, nhưng đối phương lại báo cho mình biết người ta hoàn toàn không bận tâm, không phải là nên cảm thấy may mắn sao? Như vậy... loại phiền muộn ở trong lúc lúc này, thực sự có phần danh bất chính ngôn bất thuận... May mà lúc gọi thức ăn rồi thuận tiện nhét di động vào túi quần, đành gọi đến trường học, gọi ai đó ra nhờ trả tiền hộ vậy... Quyết định xong rồi, Tiền Mặc vào thang máy, nhưng rất nhanh lại thấy hối hận. Mới nãy nếu quay lại lấy tiền, có lẽ sẽ không bắt gặp đến hai cái tên xúi quẩy trước mắt này. Thang máy vừa mới chạy xuống một tầng, cửa lại mở ra, mà đứng ở ngoài cửa thang máy, rõ ràng chsinh là hai kẻ mặc áo tình nhân hết sức chói mắt, Vưu Khinh Vũ cùng Tiếu Trác Hy. Bọn họ thấy Tiền Mặc, cũng giống như rất kinh ngạc, mãi đến lúc cửa thang máy chuẩn bị đóng lại mới giật mình bước vào. Vào thang máy rồi, Tiếu Trác Hy mới lắp bắp mở miệng hỏi "Mày mày mày mày tại sao lại ở đây?" Tiền Mặc ho vài tiếng, thuận tiện trừng mắt hướng về phía cái tên đang lộ ra vẻ mặt khinh bỉ liếc một cái, quay đầu hỏi lại Tiếu Trác Hy "Còn mày? Không phải lúc này nên ở trong trường sao? Đừng nói là mày không thèm đi học mà trực tiếp dọn tới đây ở nha?" "Ở cái đầu của mày! Lão tử hôm nay không có khóa được không!" Tiếu Trác Hy ngoài miệng vẫn cậy mạnh, nhưng trên mặt rõ ràng đã nhiễm một mạt đỏ ửng hết sức là khả nghi... Nhìn thấy vợ yêu của mình sắp sửa bại trận, đồng chí Vưu Khinh Vũ lập tức mặc áo giáp ra trận "Vậy còn cậu? Quần áo cậu đang mặc hình như là quần áo của Tiểu Duệ thì phải?" Bingo~~ ngay giữa hồng tâm~~~ Vẻ mặt Tiền Mặc lúc đỏ lúc trắng, vẫn là tìm không ra lời nào để cãi lại. Vốn cũng không có gì phản bác, mà chuyện tình đã làm cùng Công Tôn Duệ, Tiền Mặc cũng không nghĩ tới phải giấu diếm. Chỉ là, bị Vưu Khinh Vũ vẻ mặt khinh bỉ nói như vậy, thực sự có chút bực mình. Tiếu Trác Hy lúc này mới hậu tri hậu giác "A? Tao còn tưởng mày sáng sớm tới, hóa ra nguyên ngày hôm qua ở chỗ Tiểu Duệ! Hai người đã xảy ra chuyện gi sao?" Bạn nhỏ Tiếu Trác Hy của chúng ta chỉ là rất rất đơn thuần hỏi một câu quan tâm thôi, nhưng một lòng ý tốt cũng không lọt được vào trái tim mỏng manh đang tang thương của Tiền Mặc, hơn nữa mới nãy vừa bị Vưu Khinh Vũ nói khích, lần này trực tiếp nổi điên "Còn gì khác có thể xảy ra? Tình một đêm hiểu không! 419! Ngủ xong rồi không cần phải chịu trách nhiệm, có thời gian mày cũng nên tìm người thử đi!" Cửa thang máy đúng lúc này mở ra, lưu lại một câu tràn ngập mùi thuốc nổ như thế rồi, Tiền Mặc liền nổi giận đùng đùng nghênh ngang bước ra. Tiếu Trác Hy ở sau tức giận đến đỏ bừng cả mặt "Mày cái đồ bánh mì thiu, ở đó mà mạnh miệng đi! Lão tử sớm muộn cũng bắt mày khóc cho coi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]