"Ể?" Tiếu Trác Hy giống như chưa hiểu được lời Vưu Khinh Vũ là có ý gì, trừng to cặp mắt ngốc ngốc mà nhìn anh.
Vưu Khinh Vũ đưa tay qua đẩy đẩy mắt kính của cậu, vẻ mặt vẫn là một bộ ung dung nhàn tản, mỉm cười "Tay phải bị thương rất là bất tiện đúng không? Mà nguyên nhân vợ bị thương cũng bởi vì chồng, cho nên vợ cứ sang ở nhà chồng mấy bữa đi, cam đoan chồng đây sẽ hầu hạ, vỗ béo vợ trắng trẻo mập mạp."
"Cái gì mà trắng trẻo mập mạp, đi chết đi!" Tiếu Trác Hy đá cho người nào đó một cước "Nhà tui cũng đâu phải không có người, mắc mớ gì phải qua nhà ông ở, nếu thật sự thấy áy náy thì cứ ghi cho tui tờ chi phiếu là được!"
Vưu Khinh Vũ đẩy cậu ngồi xuống ghế trước máy tính, bưng tô mì bắt đầu đút "Tuy là trong nhà có người, nhưng vợ cũng đâu thể này bắt họ ngày ngày cứ như vậy mà đút vợ ăn đâu đúng không?"
Mì lạnh được gắp đưa tới tận miệng, Tiếu Trác Hy xì xụp mà hút hết, miệng nhai ngồm ngoàm phồng phồng lên, phát âm ra chữ có hơi không rõ ràng "Lão chử ại hông cần người hác đút do..." (1)
Thấy cậu đang nhai, Vưu Khinh Vũ bèn gắp một đũa mì lạnh, bỏ vào miệng, cũng nhai "Sao a? Không dám qua chỗ chồng sao?"
Lời này, lúc hỏi ra thì, cực kỳ cực kỳ vân đạm phong khinh, thậm chí giống như không có cảm giác là câu hỏi.
Tựa như, lúc hỏi, người hỏi đã biết rõ đáp án rồi vậy.
Tiếu Trác Hy lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-tieu-nuong-tu-than-ca-chuy-tien/1400771/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.