Bởi vì tay bị phỏng nổi bọt nước, nên sau khi được khám rồi bôi thuốc xong, bác sĩ cũng chỉ kê đơn cho vài loại thuốc giảm sốt cùng thuốc bôi ngoài da trị phỏng, đến cả băng bó cũng không đã đuổi cả đám ra ngoài.
Còn lưu ý dặn dò, khoảng hai ngày nữa tái khám để đâm bọt nước xẹp đi.
Nhìn thấy bộ dạng nhẹ nhàng hết sức của bác sĩ lưu ý mấy điều, lại nhìn nhìn cánh tay thảm hề hề của mình, Tiếu Trác Hy thực sự có loại cảm giác khóc không ra nước mắt.
Ra khỏi phòng khám, trên hành lang lại không có điều hòa, cơn đau nhức nhối trên cánh tay lại nóng rực từng đợt, Tiếu Trác Hy nước mắt lưng tròng lẽo đẽo theo sau Vưu Khinh Vũ, trong lòng lại không nhịn được mà nguyền rủa cái tên đi phía trước mấy lần.
Nếu không phải tại hắn ta mạc danh kỳ diệu làm ra hành động như vậy, mình làm sao mà rơi vào nông nỗi như bây giờ chứ, thê thảm muốn chết.
Một kỳ nghỉ hè yên lành, cư nhiên lại kết thúc bằng việc bị phỏng.
Bác sĩ còn bảo cái gì, phải hai tuần nữa mới có thể khỏi hẳn, vậy chẳng phải cầm chắc là vác theo cái tay bị phỏng đi học sao...
Cũng không biết, đến tột cùng là bởi do vết phỏng, hay là do cái "hành động mạc danh kỳ diệu" của ai kia, tóm lại dọc theo đường đi, Tiếu Trác Hy luôn một bộ xụ xụ không vui, mãi đến lúc Công Tôn Duệ ngừng xe, cậu mới hậu tri hậu giác mà ngẩng đầu nhìn ngắm bốn phía "A? Tại sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-tieu-nuong-tu-than-ca-chuy-tien/1400769/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.