Chương trước
Chương sau
Ghen?
Nghĩ đến câu nói của Bánh mì và bọn Hoa Đào, Tiếu Trác Hy lại càng ấm ức hậm hực.
Quả nhiên gần mực thì đen mà, cùng Cá Mực chết tiệt kia một chỗ ngốc lâu như vậy, ngay cả Bánh mì biến thái công lực so với trước kia cũng thâm hậu hơn rất nhiều.
Vừa vặn đã tới giờ cơm, mà cái mớ đồ ăn vặt lúc nãy hiển nhiên là không có tác dụng gì, bao tử Tiếu Trác Hy đột nhiên biểu tình.
Nha đầu Tiếu Khâm Khâm kia đến giờ này rồi mà vẫn chưa chịu rời giường, Tiếu Trác Hy đi ra khỏi phòng mình, tính qua kêu nhỏ dậy nấu cơm, mới phát hiện cửa phòng nhỏ chỉ khép hờ, xem ra là đã dậy rồi.
Tốt lắm, đỡ mất công cậu phải đập cửa.
"Khâm Khâm, thức dậy nấu cơm đi!" Tiếu Trác Hy vừa hô vừa đẩy cửa ra, mới phát hiện bên trong không có người, chăn đệm đã sắp xếp gọn gàng, máy tính cũng không có mở.
Tiếu Trác Hi khó hiểu rời khỏi phòng, hướng phía toilet lại kêu hai tiếng "Uy. . . . . Khâm Khâm, có ở nhà không?"
Không có người trả lời.
Nha đầu kia ra khỏi nhà lúc nào mà cậu không biết nhỉ.
Cuộc đời của Tiếu công tử thực thi tối triệt để một câu cổ ngữ chính là "Quân tử không gần nhà bếp", cho dù là ngày hai mấy 30 tết phải lựa chọn đun nước nấu mì ăn thì cũng sẽ không lựa chọn cách khác.
Chẳng lẽ giữa trưa này mình phải ăn thứ đầy chất bảo quản độc hại đó?
Tiếu Trác Hy nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời nắng gắt như đổ lửa, không khỏi thở dài.
Cái loại thời tiết này, thật chỉ muốn ở trong phòng máy lạnh chứ không muốn đi ra ngoài.
Cái tên Bánh mì đại thiếu gia, nhất định sẽ có người làm bưng đến tận trước máy tính đi.
Nghĩ đến Tiền Mặc, Tiếu Trác Hy trong đầu lập tức hiện ra vừa mới rồi có người nào đó ở trong đội ngũ không biết sống chết mà phát biểu.
Ghen? Giấu đầu hở đuôi?
Được rồi, ta đây sẽ đi đến cùng ngươi tham khảo bàn luận coi cái gì gọi là giấu đầu hở đuôi, giết người giệt khẩu --diệt khẩu xong rồi coi ngươi có còn ăn được cái gì nữa không.
Tiếu Trác Hi trở về phòng mặc quần áo tử tế, liền đội nắng đi ra khỏi nhà.
Tiếu Trác Hy cùng Tiền Mặc tuy rằng từ nhỏ học chung đã quen biết, nhưng khoảng cách giữa hai nhà cũng không tính là gần.
Kia là trường tiểu học ở giữa hai nhà, rẽ trái rẽ phải chỉ chừng 20 phút lộ trình là tới- Ngạch.... Đó là nói đi bộ a.
Còn với cái loại thời tiết này, Tiếu Trác Hy tự nhiên không có sức để mà lết xác cước bộ cái cự li giữa 2 nhà đó, mới ra khỏi cửa, liền gọi xe taxi, mất 10 phút để tới trước cổng khu nhà của Tiền Mặc.
Trả tiền xuống xe, lại đội nắng đi một đoạn, mới đến được cái cửa nhà Tiền Mặc.
Nhấn chuông cửa, rất nhanh một phụ nữ khoảng chừng 40 - 50 tuổi ra mở cửa, thấy Tiếu Trác Hy, người nọ rất nhanh liền lộ ra nét cười đầy mặt "Tiểu Hy tới rồi? Hôm nay thím Vu có làm canh bí nầu sườn cùng với thịt luộc giã tỏi, mau vào mau vào!"
Này là thím Vu, là người giúp việc nhà mà gia đình Tiền Mặc mời tới.
Tiếu Trác Hy ngượng ngùng gãi gãi đầu "Thím Vu, con lại tới ăn chực a!"
"Cái gì ăn chực với không ăn chực chứ, ông chủ và bà chủ ngày nào cũng đi vắng, Tiểu Mặc lại suốt ngày bỏ bữa này không ăn bữa kia, thím Vu thấy con tới ủng hộ còn vui không kịp nữa là!" Thìm Vu né qua để cậu tiến vào, một lần nữa đóng cửa lại, ngửa đầu hướng phòng Tiền Mặc mà hô to "Tiểu Mặc a. . . . . ."
"Suỵt--" Tiếu Trác Hy bảo bà đừng lên tiếng, "Thím Vu đừng kêu, con muốn vào dọa nó!"
"Ân? Thím Vu có chuyện gì?" Thanh âm Tiền Mặc từ trong phòng truyền tới.
Thím Vu ấp úng trả lời "Không. . . . . . Không có việc gì , con cứ chơi đi."
Nói xong lại bất đắc dĩ đối Tiếu Trác Hy cười cười "Mấy đứa a, thật đúng là trẻ con."
Tiếu Trác Hy cười hắc hắc, hướng phòng Tiền Mặc mà đi đến.
Dĩ nhiên là cậu không có ấu trĩ như vậy, lén lút đi vào, là muốn một mẻ hốt gọn thôi..
Không thể nói mình là "Vợ yêu ơi, hun cái coi", thế nên đi vào bắt tại trận, Bánh mì chết tiệt sẽ không thể nào chối được?
Tiếu Trác Hy nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, Tiền Mặc còn tưởng rằng là thím Vu, cũng không quay đầu lại mà mở miệng "Thím Vu, con chơi xong ra ngoài ăn là được rồi, không cần bưng lên đâu."
Hừ, còn biết thức thời.
Tiếu Trác Hy đi qua, một cước đá trúng cái ghế cậu ta ngồi, tay cũng hung hăng đưa ra nắm cổ áo cậu bạn "Bánh mì chết tiệt, dám ở sau lưng bán. . . . . ."
Tầm mắt Tiếu Trác Hy chuyển hướng đến màn hình máy tính, cái câu tính nói ra bỗng chốc tắc lại trong cổ họng.
Trên màn hình có năm nhân ảnh vẫn đang ở bản đồ bắt quỷ, Tiền nhiều hơn bánh mì đang dùng kỹ năng Quỷ khiểu liệt thiên toái đánh xuống ba con tiểu yêu tinh, nhưng mà -- trong đội ngũ không hề có bóng dáng Cá Mực Nướng.
Từ lúc mình logout đến bây giờ nhiều nhất bất quá cũng chỉ mới nửa tiếng, ai có thể nghĩ trong thời gian ngắn ngủn đó, Cá Mực Nướng kia đã bỏ chạy lấy người .
"Sao. . . . . . Làm sao vậy?" Tiền Mặc vốn cũng có chút chột dạ, nghe được nửa câu đầu thì đoán được thằng bạn mình muốn nói đến Cá Mực Nướng, ngay cả lời đáp cũng có chút dè dặt.
Nhưng dưới loại tình huống này, Tiếu Trác Hy làm sao còn có thể nói ra ba chữ Cá Mực Nướng kia, chỉ có thể oán hận mà buông tay kiềm chế bạn mình "Không có gì!"
"Vậy mày phát bệnh thần kinh gì! Quên uống thuốc à!" Nguy cơ vừa qua, Tiền Mặc nhanh chóng sửa sang lại áo, lườm cậu một cái.
Tiếu Trác Hy đấm cậu một cái "Mày mới phải uống thuốc đó!"
Rầu rĩ nhìn về phía trò chơi, trong đội ngũ vẫn là Nửa cánh hoa đào cùng bọt bọt, nhưng vị trí lúc nãy của bọn họ đã thay đổi thành hai người xa lạ, chắc mới thêm vào, phỏng chừng cũng là acc nhỏ.
Thấy tin lưu lại trong khung tán gẫu của đội ngũ, cậu không khỏi một mảnh hắc tuyến.
[Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì: hoa đào, buổi tối có rảnh không? Huynh mang muội đi bắt bảo bảo
[Đội ngũ] o0 bọt bọt 0o: . . . . . .
[Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào : nga, cám ơn, dù sao cũng ở không, làm gì cũng được.
Tiếu Trác Hy nhìn thấy Tiểu Hồ tiên biến dị cạnh Nửa cánh hoa đào kia, nỗi ấm ức hậm hực ngày hôm qua lại từ từ bộc phát
Mình cho đến bây giờ vẫn còn phải mang theo rồng nhỏ hoang dại buồn ngủ, cái tên tiểu tử này cư nhiên không nghĩ tới dẫn cậu đi tróc.
Đúng là thấy sắc quên bạn mà!
Tiếu Trác Hy trong lòng chỉ biết nén giận, hoàn toàn không ý thức được, căn bản là đồng chí Tiền Mặc không biết thân phận của cậu.
Quả thực chỉ có thể nói một câu, nằm cũng trúng đạn.
Hừ lạnh một tiếng, Tiếu Trác Hy tiếp tục kéo xuống phía dưới xem.
[Đội ngũ] o0 bọt bọt 0o: có thể mang thêm bóng đèn không?
[Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì: nói thử coi?
[Đội ngũ] o0 bọt bọt 0o:
[Đội ngũ] Nửa phiến hoa đào: bóng đèn?
[Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì: không có gì, không có gì
Tiếu Trác Hy lạnh lùng xề một tiếng, khinh bỉ nhìn về phía Tiền Mặc "Không phải chứ? Mày khi nào trở nên hàm súc như vậy?"
Trước kia a, này ở trong trò chơi theo đuổi con gái, đều là trực tiếp mà tiến tới, trực tiếp kêu người ta là vợ, còn lại thì cứ từ từ nói sau.
Tiền Mặc thở dài "Bởi vì Cá. . . . . . Có người nói với tao, nhỏ Hoa đào này có phần nhút nhát hơn người.
Tiếu Trác Hy đương nhiên hiểu được cái câu trước mà thằng bạn nhanh miệng sửa lại là muốn nói cái gì, nhất thời vừa oán hận vừa liếc xéo một cái, hướng cái phòng tắm cách bên cạnh vài bước đi vào.
Vừa nãy đi ngoài đường chảy mồ hôi nhiều như vậy, còn chưa kịp tắm rửa gì a.
Trong trò chơi vừa lúc đánh xong một con quỷ, ra khỏi cảnh tượng chiến đấu, Tiền Mặc đưa tất cả về chỗ Trấn yêu Đại sư, liền ngừng lại.
[Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì: có bạn tới tìm, mình out trước, buổi tối mới cùng hoa đào đi tróc bảo bảo nha
[Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào: ừa, đi đi, đừng bận tâm
[Đội ngũ] o0 bọt bọt 0o: bạn? Là Tiêu Tiêu phải không?
[Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì: tỷ tỷ thật thông minh
[Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào: à. . . . . . Nhớ chuyển lời dùm, Cá Mực rất nhớ cậu ta đó!
[Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì: -_-||| cho tiền cũng không dám. . . . . .
[Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì: cậu ta ra rồi, buổi tối gặp!
Nghe thấy thanh âm Tiếu Trác Hy mở cửa đi ra, Tiền Mặc nhanh tay đóng trò chơi lại.
Tiếu Trác Hy cũng không có tới trước mặt cậu, ngược lại hướng bên cạnh đi vài bước, ngồi xuống giường.
Tiền Mặc chột dạ khụ hai tiếng, mới mở miệng hỏi "Trác Hy, sáng nay mày có vào game không?
Tiếu Trác Hy đang lắc lắc đầu vẩy mớ tóc ướt trên đầu, nghe thấy lời cậu bạn, lập tức nghiêng đầu, môi hơi hơi cong lên "Tự nhiên quan tâm đến vấn đề này làm chi?"
Con mắt Tiền Mặc xoay a xoay sang hướng khác, thuận miệng bịa ra một cái lý do "Muốn kéo giúp mày a, nhưng đến bây giờ còn không biết mày tên gì, ít ra cũng phải thêm hảo hữu chứ?"
Lần này người chột dạ đổi thành Tiếu Trác Hy, công lực giấu diếm của cậu đâu có bì nổi với Tiền Mặc, tinh thần nhất thời rối loạn.
Đưa tay đẩy đẩy mắt kính trên mũi "Thêm, thêm làm gì, tao không cần mày kéo!"
Hai người từ nhỏ học chung cho đến hiện tại, quen biết cũng đã mười mấy năm, Tiền Mặc đương nhiên lý giải được, nhất thời hắc hắc cười rộ lên "Mày sợ cái gì? Tên kia ghê gớm đến nỗi không thể để cho tao biết sao?"
Tiếu Trác Hy mới lên trung học liền mang mắt kính, hiện tại đã sớm dưỡng thành thói quen, khi nào căng thẳng liền đẩy mắt kính, đẩy đi đẩy lại đẩy mãi không thôi.
Mà từ lúc nhắc tới đề tài này, Tiếu thiếu gia đã đẩy mắt kính đến bốn lần.
Nhưng mà, đánh chết Tiếu Trác Hy cũng sẽ không thừa nhận "Tao, tao việc gì phải sợ? Không phải là không thể nói cho mày biết chứ hả, lão tử là khinh thường, khinh thường có hiểu hay không hả?"
"Khinh thường?" Tiền Mặc hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu liếc nhìn biểu tượng trò chơi một cái, trong đầu linh quang chợt hiện, buột miệng nói ra một câu, "Acc nhỏ của mày không phải là 'Vợ yêu ơi, hun cái coi' chứ?"
Tiền Mặc quay đầu lại, nhìn về phía Tiếu Trác Hy, chỉ thấy cái người phía sau sắc mặt đã đỏ bừng rồi.
"Cái gì Vợ yêu với không Vợ yêu, tao không biết!" Tiếu Trác Hy cùng cậu bạn mắt nhìn mắt, liền vội vã quay đầu.
Tiền Mặc có chút kinh ngạc, vừa nãy chẳng qua là thuận miệng nói chơi, cũng không phải thật sự hoài nghi, không nghĩ tới Tiếu Trác Hy lại phản ứng như vậy, thật sự khiến cho cái ý niệm trong đầu cậu xác thực thêm vài phần "Mày đỏ mặt làm cái gì?"
Tiếu Trác Hy tay định đưa lên xoa mặt, nhưng ngay sau đó liền nháy mắt cứng đờ.
Động tác này, thật đúng là có tật giật mình mà.
Tiền Mặc xì một tiếng cười ra "Không phải chứ. . . . . . Mày, mày thật đúng là tên kia?"
Nếu nghĩ như vậy, hình như rất nhiều việc đều minh bạch , vì sao mà lúc mới bắt đầu luyện Tiếu Trác Hy vẫn to mồm bảo cậu kéo, sau lại ngay cả thêm hảo hữa cậu cũng không chịu thêm, tại sao lúc bọn họ ở trong đội thảo luận về Tiêu Tiêu, Vợ yêu lại nổi giận đùng đùng, còn có cái khẩu khí khi mắng chửi người nữa. . . . . .
Tiếu Trác Hy một phen bổ nhào đến nắm lấy cổ áo cậu "Không phải! Không phải! Không phải!"
Nhưng một chiêu này vào lúc đó đến một chút uy lực cũng không có, Tiền Mặc nãy giờ không ngừng nhịn cười, cuối cùng nhịn không được, thế là ha hả cười ra tiếng "Mày. . . . . . Mày là vợ yêu của Cá Mực. . . . . . Phốc ha ha ha, không được rồi. . . . . ."
". . . . . ." Tiếu Trác Hy nghiến răng nghiến lợi.
"Thật đúng là yêu nhau lắm cắn nhau đau, ha ha ha. . . . . ." Tiền Mặc cười đến mất cả hình tượng, nếu để Khúc Bình Bình nhìn thấy, mấy vụ cos nhất định sẽ không tìm đến cậu ta nhờ vả.
". . . . . ." Tiếu Trác Hy mặt lại đỏ lên vài phần.
Tiền Mặc cố sức nhịn cười, ra vẻ nghiêm túc nhìn cậu "Trác Hy, khi nào xuất giá, anh mày đây nhất định hảo hảo chuẩn bị đồ cưới cho mày, phụt. . . . . ."
Nín đến cuối cùng, vẫn là nhịn không được mà phá lên
Tiếu Trác Hy trầm tĩnh rốt cục bùng nổ, nắm cổ áo cậu bạn kéo đứng lên khỏi ghế "Lão tử thiến mày!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.