Thời điểm tan tầm, bầu trời đột nhiên dầy đặc mây đen, Hàn Diệp ngẩng đầu nhìn, nói thầm: “Sợ là sắp mưa.”
Vừa dứt lời, cơn mưa tầm tã trút xuống. Hình như vừa mới nghe thấy trên lầu tiếng nhắc nhở tránh ra tránh ra, chưa kịp né tránh liền bị xô ngã.
Thầm kêu một tiếng không ổn, Hàn Diệp vội vàng chạy về cảnh đội, ưu sầu nhìn mưa to, một chút cũng không có dấu hiệu ngừng, không biết hôm nay như thế nào về nhà đây.
La Vân thay quần áo xong ra tới nơi vừa vặn nhìn thấy Hàn Diệp đứng phía trước khó xử, quần áo bị mưa xối vào ướt đẫm bó sát lộ ra dáng người hoàn mỹ, dáng người thật tốt, cô lặng lẽ đánh giá một phen mới đi qua vỗ vỗ vai anh, nói: “Tiểu Hàn à, như thế nào còn không đi? Không có ô sao?”
Hàn Diệp quay đầu thấy La Vân làm cái bất đắc dĩ thu tay về, nói: “Vâng. Mưa quá lớn, hoàn toàn không có cách nào về.”
La Vân ha ha nở nụ cười hai tiếng, “Chồng chị lập tức sẽ đến đón, thuận tiện đưa cậu về luôn cũng tốt lắm.”
Trong chốc lát, chồng của La Vân, Trần Thương cưỡi chiếc POLO màu trắng tiến vào, Trần Thương trên xe miễn cưỡng đi xuống, nhìn thấy La Vân ngoắc tay ý bảo cô chạy nhanh lại đây. La Vân chỉ chỉ Hàn Diệp bên cạnh, Trần Thương hiểu rõ trở lại xe, thời điểm xuống xe liền nhiều thêm một cái ô. La Vân đem ô của Trần Thương mang đến giao cho Hàn Diệp, còn cô và lão công đội ô chạy vào xe. Mới vừa ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-thuy-hoa-giao-dung/1289436/quyen-1-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.