Chương trước
Chương sau
Thời điểm tan tầm, bầu trời đột nhiên dầy đặc mây đen, Hàn Diệp ngẩng đầu nhìn, nói thầm: “Sợ là sắp mưa.”
Vừa dứt lời, cơn mưa tầm tã trút xuống. Hình như vừa mới nghe thấy trên lầu tiếng nhắc nhở tránh ra tránh ra, chưa kịp né tránh liền bị xô ngã.
Thầm kêu một tiếng không ổn, Hàn Diệp vội vàng chạy về cảnh đội, ưu sầu nhìn mưa to, một chút cũng không có dấu hiệu ngừng, không biết hôm nay như thế nào về nhà đây.
La Vân thay quần áo xong ra tới nơi vừa vặn nhìn thấy Hàn Diệp đứng phía trước khó xử, quần áo bị mưa xối vào ướt đẫm bó sát lộ ra dáng người hoàn mỹ, dáng người thật tốt, cô lặng lẽ đánh giá một phen mới đi qua vỗ vỗ vai anh, nói: “Tiểu Hàn à, như thế nào còn không đi? Không có ô sao?”
Hàn Diệp quay đầu thấy La Vân làm cái bất đắc dĩ thu tay về, nói: “Vâng. Mưa quá lớn, hoàn toàn không có cách nào về.”
La Vân ha ha nở nụ cười hai tiếng, “Chồng chị lập tức sẽ đến đón, thuận tiện đưa cậu về luôn cũng tốt lắm.”
Trong chốc lát, chồng của La Vân, Trần Thương cưỡi chiếc POLO màu trắng tiến vào, Trần Thương trên xe miễn cưỡng đi xuống, nhìn thấy La Vân ngoắc tay ý bảo cô chạy nhanh lại đây. La Vân chỉ chỉ Hàn Diệp bên cạnh, Trần Thương hiểu rõ trở lại xe, thời điểm xuống xe liền nhiều thêm một cái ô. La Vân đem ô của Trần Thương mang đến giao cho Hàn Diệp, còn cô và lão công đội ô chạy vào xe. Mới vừa ngồi xuống cư nhiên phát hiện Hàn Diệp còn ngốc lăng ở hành lang, La Vân hạ kính xe xuống gọi Hàn Diệp mau lại đây. Hàn Diệp nghĩ sẽ đem không ít nước lên xe, anh ngượng ngùng chạy tới tiến vào xe, đóng cửa.
“Ha hả, Tiểu Hàn vẫn khách khí như vậy.” Trần Thương vừa nói vừa khởi động xe.
La Vân nhéo anh một chút, nói: “Lái xe đi, không nên nói nhiều vô nghĩa như vậy.”
“Tuân mệnh, bà xã đại nhân!” Trần Thương mới vừa đùa giỡn nói cái kính lễ, La Vân xì bật cười.
Hàn Diệp hâm mộ nhìn hai người này, lão phu lão thê còn có thể giống đôi trai gái liếc mắt đưa tình.
Tới cửa nhà Hàn Diệp, La Vân tặng anh cái ô mang theo miễn cho lại gặp mưa, Hàn Diệp hướng cô nói tạ ơn mới trở về.
Nhà Hàn Diệp ở lầu ba, một bên đi một bên sờ cái chìa khóa, còn muốn phòng ngừa cái ô nhiễu nước nên đi có điểm ngã trái ngã phải. Tới cửa thấy có một người ngồi sẵn liền hoảng sợ, tuy rằng người nọ cái đầu chôn ở đầu gối, Hàn Diệp cũng nhận ra đó là Diệp Triều Thiên.
Hàn Diệp vốn không nghĩ trông nom hắn, vốn không nên dây dưa nữa, nghĩ là nghĩ như vậy, tay lại tự động không theo suy nghĩ đem Diệp Triều Thiên trên mặt đất kéo dậy, thời tiết này khá lạnh chỉ sợ hắn mắc phong hàn. Vừa mới đụng tới làn da kia, nhiệt độ cơ thể làm cho người ta sợ hãi, Hàn Diệp đẩy đẩy Diệp Triều Thiên, khẩn trương hỏi: “Diệp Triều Thiên, cậu làm sao vậy?”
Diệp Triều Thiên trì độn ngẩng đầu, nhìn thấy là Hàn Diệp, trong mắt lộ ra hào quang rồi lại lập tức ảm đạm, ủy khuất nói: “Hàn Diệp, em đau.”
Hàn Diệp sờ sờ đầu cậu, rõ ràng cảm nhận được độ nóng không bình thường, thật nhanh đem cậu đang cuộn lại từ mặt đất kéo lên dựa vào người anh, thời điểm đụng đến quần áo ướt sũng trên người Diệp Triều Thiên càng lo lắng hơn, vỗ vỗ cậu rõ ràng đang cúi đầu, nói: “Trước theo tôi đi vào.”
Diệp Triều Thiên nằm trên giường ngủ đến mơ mơ màng màng, miệng thì thào không biết nói cái gì nữa. Má trái sưng to, khóe miệng cũng có một tia máu, chăn phủ lên người hắn che kín vết roi, hoàn toàn mất đi bộ dáng tuấn mỹ tao nhã thường ngày, căn bản là nhìn như vừa bị hung hăng ngược đãi.
Hàn Diệp gắt gao xiết chặt hai tay nhắc nhở chính mình, Diệp Triều Thiên bây giờ còn cần chiếu cố mới khống chế được tức giận. Để tắm rửa cho Diệp Triều Thiên nên phải cởi quần áo làm anh có điểm thẹn thùng, dù sao người này cả ngày ở bên tai mình thích anh yêu anh linh tinh. Nhìn trên người cậu dấu vết ngược đãi, cảm xúc kinh ngạc lo lắng tức giận thay nhau đánh úp lại, Hàn Diệp lần đầu tiên biết chính mình tính tình cũng không ôn hòa như anh nghĩ.
Hàn Diệp thu hồi thẹn thùng, lưu loát mà đem Diệp Triều Thiên lột sạch sẽ, đỡ cậu đến phòng tắm nước ấm, anh không chút để ý chính mình cũng bị lâm vào tình trạng toàn thân vẫn còn ướt sũng. Diệp Triều Thiên vừa tiếp xúc với nước lập tức bị đau đến né tránh, Hàn Diệp từ phía sau ôm hắn vào lòng phòng ngừa hắn giãy dụa. Có lẽ là cảm nhận được hơi thở làm người ta an tâm của Hàn Diệp, Diệp Triều Thiên chậm rãi an tĩnh lại. Sau khi tắm xong, Hàn Diệp dùng khăn tắm bọc hắn lại, cẩn thận ôm hắn lên giường lại dùng khăn ướt đắp lên trán hắn, sau đó uy hắn uống thuốc hạ sốt, cảm giác độ nóng trên người hắn có điểm giảm anh mới an tâm.
Diệp Triều Thiên giật giật cau mày, Hàn Diệp đang ghé vào bên giường lập tức giật mình tỉnh lại, ôn nhu hỏi: “Tỉnh? Có đói bụng không, tôi làm cho cậu bữa sáng.”
“Ân…” Diệp Triều Thiên rên rỉ mở mắt ra, con mắt chuyển vài vòng mới chính thức thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt, Hàn Diệp vẻ mặt mệt mỏi đang nhìn hắn, quần áo tóc tai anh lộn xộn làm hắn cảm động, hỏi: “Hàn Diệp, anh canh em cả đêm sao?”
Hàn Diệp ngăn hành động nhổm dậy của Diệp Triều Thiên, nói: “Ừ. Trước hết đừng đứng lên, cậu hiện tại thân thể thực suy yếu.”
Diệp Triều Thiên nghe lời nằm xuống, con ngươi lay chuyển nhìn anh, “Cám ơn anh, Hàn Diệp.”
“Không có gì phải cám ơn, tôi đi làm cho cậu bữa sáng.” Hàn Diệp không nhìn ánh mắt ngập nước của Diệp Triều Thiên, giúp hắn đắp lại chăn đi xuống phòng bếp.
Diệp Triều Thiên vẻ mặt hạnh phúc ghé vào chăn, im lặng hưởng thụ hơi thở ấm áp của Hàn Diệp quanh quẩn bên mũi, phòng bếp ngẫu nhiên truyền đến tiếng chén dĩa va chạm leng keng thùng thùng, giống như đêm tân hôn.
Một lát sau Hàn Diệp bưng bát cháo còn tỏa nhiệt lại đây, nâng Diệp Triều Thiên dậy đút cháo cho hắn.
Diệp Triều Thiên hưng phấn mà uống ngay một hơi, lập tức bị nóng đến oa oa kêu lên, Hàn Diệp khẩn trương thổi cháo, dùng đầu lưỡi kiểm tra mới trách cứ nói: “Như thế nào không cẩn thận vậy, vẫn là chờ nguội mới ăn đi.” Nói xong lại xoay người đưa cho Diệp Triều Thiên ly sữa nóng.
Diệp Triều Thiên đang cầm sữa, nghi hoặc nói: “Anh hôm nay đối em đặc biệt tốt, Hàn Diệp.”
Hàn Diệp đau đầu nghĩ, ‘nhìn bộ dạng cậu như thế tôi còn như thế nào được nữa, thôi thì bỏ qua cho cậu.’
“Ha hả, cho dù là bởi vì em sinh bệnh nên tội nghiệp, em cũng thật cao hứng.” Diệp Triều Thiên cười đến hạnh phúc.
Hàn Diệp đau lòng sờ sờ đầu hắn, thật cẩn thận hỏi: “Báo công an chưa?”
“Báo công an? Vì cái gì?” Diệp Triều Thiên ngạc nhiên hỏi.
Hàn Diệp phát hỏa rồi, sinh khí nói: “Cậu cả người bị thương chẳng lẽ bỏ qua?!”
Diệp Triều Thiên ánh mắt tối sầm, “Chấm dứt thôi, chẳng lẽ em đi tố cáo ba em…”
“Ba của cậu?! Không bằng cầm thú!”
Diệp Triều Thiên ôm lấy Hàn Diệp đang tức giận đến cả người phát run, trấn an tâm tình của anh, “Tuy rằng ba em có điểm tuyệt tình, nhưng là không tới nỗi không bằng cầm thú đi?”
“Ông ta đối cậu như vậy chẳng lẽ không giống sao?” Hàn Diệp nhíu mày nói.
Diệp Triều Thiên nhìn nhìn bản thân cả người bị thương, buồn bực nói: “Ông ta xuống tay thật sự thật ác độc…” Nhưng là như thế này cũng không phải ‘không bằng cầm thú’ a, chẳng lẽ… Trộm quan sát Hàn Diệp tức giận lộ biểu tình muốn giết người, yếu ớt hỏi: “Hàn Diệp, không phải anh nghĩ em bị cái kia chứ?” (zet: =)))))))))))))))))),beta: =)))))))))))))))))))))))))))))… dài hơn của m nhá)
Không phải sao? Hàn Diệp hoang mang nhìn hắn, ai bảo hắn bộ dạng tốt như vậy, bị thương lại kỳ quái như vậy, không nghĩ bị cái kia mới là lạ.
Biểu tình Hàn Diệp đã trả lời hết thảy, Diệp Triều Thiên nghiêng đầu tựa vào vai Hàn Diệp xem như mama mà làm nũng, “Hàn Diệp, em thật cao hứng. Bất quá em như vậy thật sự là bị ba đánh, cho nên không cần lo lắng.”
Hàn Diệp đẩy hắn ra, lại nhìn kỹ thương thế đã biến chuyển, bất mãn nói: “Ba của cậu cũng quá nhẫn tâm, như thế nào đánh cậu thành như vậy, nào có ai đối xử con mình như vậy.”
“Đúng vậy a, cho nên từ hôm nay trở đi em sẽ không là con của ông ta nữa, ha hả.” Tiếp tục lại quay lại bám trên người Hàn Diệp, tùy ý nói.
Cái gì?!
Diệp Triều Thiên chôn trước ngực Hàn Diệp rầu rĩ nói: “Sau khi rời đi em về nhà, đại khái là mẹ kế không quen nhìn em cả ngày ở nhà, cho nên liên tục giới thiệu bạn gái cho em, em không chịu khiến cho ba mắng, trong cơn tức giận liền nói cho ba chuyện mình thích nam nhân, kết quả bị ông ta đánh sau đó đuổi ra ngoài.”
Diệp Tự Cường sau khi nghe thấy đứa con nhận mình là đồng tính luyến ái lập tức quăng hắn một cái tát, phân phó người đem hắn giam trên lầu đoạn tuyệt hết thảy liên hệ với bên ngoài, sửa hắn xong mới thả ra. Diệp Triều Thiên không chỉ không thể lên mạng, ngay cả điện thoại đều bị thu, một ngày không gặp Hàn Diệp cả người liền ngứa ngáy, đành phải cầu quản gia vốn thương hắn nhất thả ra, nào biết chạy đến đại sảnh liền bị Diệp Tự Cường bắt được, phủ xuống đầu một trận gia pháp.
“Mày không thay đổi?”
“Không thay đổi, không đổi được. Con thích một người nam nhân,con muốn cùng anh ấy sống cả đời.”
“Được được được, mày cút đến nhà hắn cùng sống đi, xem như Diệp Tự Cường ta không sinh ra đứa con trai như mày!” Diệp Tự Cường tức giận đến ôm ngực, không thể tin nhìn nghiệt tử này.
Diệp Triều Thiên cười cười, xoay người bước đi, “Dù sao cho tới bây giờ con không cảm thấy ba coi con như đứa con.”
“Sau đó cậu tới nhà tôi?” Hàn Diệp hỏi.
“Bởi vì em biết chỉ có anh mới có thể dựa vào” Diệp Triều Thiên đáng thương hề hề hỏi: “Hàn Diệp anh thu lưu em không?”
Hàn Diệp vỗ vỗ hắn an ủi: “Thu lưu cậu là không thành vấn đề, nhưng là ông ấy dù sao cũng là ba cậu, vẫn là trở về nhận sai đi.”
“Em không sai, em không có sai, em chưa bao giờ cảm thấy thích anh là sai.” Diệp Triều Thiên hung hăng lắc đầu.
“Chính là…”
“Hàn Diệp, anh biết không? Em một ngày nào đó sẽ bị ông ấy đuổi tới, bởi vì đối với ông ấy mà nói chỉ sợ là hận như chưa từng có đứa con trai này.”
“Như vậy… được rồi, cậu ở đây đi.” Hàn Diệp thở dài.
“Oa, Hàn Diệp anh thật tốt.”
“Ngu ngốc không cần ôm nhanh như vậy!”
“Đau…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.