Đầu kia điện thoại vang lên vài tiếng, mới có người nhận.
Đoạn Đồng nói với mẹ mình có đối tượng, đối tượng là nam nhân.
Mẹ nghe xong rất bình tĩnh, gần như là Đoạn Đồng vừa dứt lời thì đồng thời hỏi “Là chàng trai rất thanh tú kia hả? Thanh Tiêu?”
Đoạn Đồng sững sờ.
Lúc đại học mình chỉ ngẫu nhiên mang Thanh Tiêu qua nhà mình một lần, khi đó ba cũng không ở nhà.
Không nghĩ tới mẹ hắn liền nhớ kỹ.
“Ngẫm lại cũng đúng, trừ thằng bé ra, cũng không còn người khác, đứa nhỏ rất tốt.” Giọng mẹ Đoạn Đồng có chút tiếc hận, rồi nói “Có thời gian kêu nó về thăm ba của con một lát đi, chúng ta cũng rất nhớ nó.”
Đoạn Đồng nghe thế, mới phát giác không đúng “Mẹ không phải là mới thấy Thanh Tiêu một lần thôi sao, ba gặp em ấy lúc nào.”
Cách hồi lâu, mẹ Đoạn Đồng mới hỏi “Nó không nói với con?”
“Nói cái gì?”
“Ai, cái thằng ngốc này, thật sự cái gì cũng chưa nói!”
Chờ mẹ Đoạn Đồng nói xong, cúp điện thoại, bóng đêm đã sâu.
Đoạn Đồng ngẩng đầu, trong đôi mắt chỉ toàn là màn đêm, lại giống như đang chiếu sáng rực rỡ.
Nhớ lúc hắn đại học năm 4 đã nhận được cơ hội thực tập cho công ty hiện nay, vào lúc ấy ba của hắn cũng vào bệnh viện.
Lúc đó, công tác cạnh tranh thật sự kịch liệt, thân thể mẹ lại không tốt, Đoạn Đồng căn bản không rảnh □ đi chăm sóc ba, liền liên hệ một chỗ chăm sóc tư gia 24 giờ.
Chỉ là Đoạn Đồng không biết, cái chăm sóc tư gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-thuc-day-jq/1289408/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.