Sáng ngày hôm sau, lúc Đoạn Đồng từ phòng ngủ chính đi ra, Đoạn Lục Khí vừa vặn từ trên ghế salon dùng tư thế tương đối mượt mà lăn xuống sàn.
Trên bàn đá cẩm thạch trong phòng khách bày một túi ni lông chứa đầy đồ, trên túi ni lông còn in cực lớn nhản hiện “Tốc Khách” của cửa hàng tiện lợi.
Tối hôm qua thấy Đoạn Lục Khí bộ dạng muốn ngủ trên sofa, dường như lại có cái gì khó nói nên lời, Đoạn Đồng liền cố hết sức xem xong văn kiện nhường quyền sử dụng phòng khách, cho mình một lý do nhất định phải về phòng ngủ chính đi ngủ.
Vào lúc ấy đại khái là trời vừa rạng sáng, Đoạn Đồng có thể xác định trên bàn phòng khách không có cái túi đồ này.
Tiến lên mở cái túi ra, bên trong là ba bộ đồ rửa mặt mới tinh.
Nghe thấy tiếng Đoạn Đồng xột xoạt mở túi nilon, Đoạn Lục Khí nằm trên mặt đất do mới vừa cùng sàn nhà tiếp xúc thân mật, mơ mơ màng màng mở mắt ra, khi nhìn đến anh hắn mặt tê liệt vạn năm, khuôn mặt khí khái hào hùng nhưng cũng âm khí thì lập tức thanh tỉnh, từ dưới đất bò dậy.
“Em mua?” Đoạn Đồng chỉ chỉ túi dụng cụ thường ngày kia.
“Đúng rồi, anh, nhà của anh có đồ rửa mặt dư không?” Đêm qua Đoạn Lục Khí ở trên ghế sa lon ngủ không yên, đột nhiên nghĩ đến chuyện này.
Đoạn Đồng vẫn là một người sống một mình, khăn mặt, bàn chải đánh răng, ly có lẽ đều là phần một người, sáng hôm sau, làm sao Đồ Tô Lưu và hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-thuc-day-jq/1289392/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.