Đoạn Đồng đang nói điện thoại chợt phát giác bên kia không có tiếng động nào.
Màn hình điện thoại di động tối sầm lại, bởi vì lượng điện ít hơn 2% nên máy tự động tắt.
Mặc dù đã nói là phải sửa chữa một lần nữa, nhưng Đoạn Lục Khí vẫn coi lời nói đó như là gió thổi bên tai, mềm nhẹ thổi qua.
Đoạn Đồng vẫn phải xách hành lý về nhà, còn rất có cảm giác lưu luyến không rời với nhà Thanh Tiêu.
Mà ở trước cửa nhà mình không may được thằng em cực kỳ chân chó ngồi xổm chờ trước nhà.
Thấy Đoạn Đồng, liền la hét tiến lên, làm bộ muốn cầm hành lý dùm Đoạn Đồng, nói “Anh, ba mẹ lại hỏi em anh có đối tượng chưa, còn nói anh sắp xếp thời gian trở về đi xem mắt.”
Mặc dù nguyên gốc ba mẹ Đoạn Đồng nói là con và anh của con có đối tượng hay chưa, hai đứa sắp xếp thời gian trở về đi xem mắt, ba mẹ đã giúp các con tìm được cô bé tốt.
“Anh, anh trừng em cũng vô dụng, em thấy anh ngay cả một người bạn gái cũng không có, Đồ Tô nói đây là chướng ngại tâm lý!” Đoạn Lục Khí bị cái trừng mắt đầy lạnh lùng của Đoạn Đồng mà tê cả da đầu, nhưng vẫn nói tiếp, “Anh mỗi ngày đọc mấy cuốn sách cổ kia, trong đó không phải cũng nói tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ sao?”
Ngụy biện cái gì, em không phải cũng có một bộ hay sao? Đoạn Đồng khinh bỉ nhìn Đoạn Lục Khí cực lực khuyên y đi xem mắt, cầm chìa khoá mở cửa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-thuc-day-jq/1289373/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.