Sau khi Đoạn Đồng gửi tin nhắn cho Đoạn Lục Khí xong, liền nhét cái KY mới tinh kia vào dưới đống quần áo, cũng không thèm liếc mắt nhìn.
Thanh Tiêu làm cho Đoạn Đồng tô mì, mới vừa bưng đến phòng khách, liền nghe thấy chuông cửa vang lên.
Đoạn Đồng trước Thanh Tiêu một bước, đứng dậy đi mở cửa.
Đứng ngoài cửa chính là một thanh niên hai mươi tuổi, hơi lộ ra vẻ áy náy, dường như đang cân nhắc coi kế tiếp nên nói cái gì, phải nói gì. Lúc lấy dũng khí ngẩng đầu trông thấy Đoạn Đồng, sững sờ, run rẩy hô lên câu “Quản lý…”
Đoạn Đồng vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn Chiêm Hàn Lâm cùng công ty ngoài cửa không còn ngốc giống như lúc nãy nữa, trong lòng lại đang gầm thét: Khoảng cách xa nhất trên thế giới, không phải khoảng cách giữa sống hay chết, mà là Thanh Tiêu đang ở trước mặt, nhưng bởi vì một vài người không liên quan mà không thể chạm vào.
Đoạn Đồng cũng không phải người đặt nặng việc ăn uống, chỉ có điều, hôm nay y bận bịu, không có ăn cơm trưa, lúc tan việc lại nhận được điện thoại của Đoạn Lục Khí gọi tới báo tin vui máy tính đã sửa xong, không đợi Đoạn Đồng khích lệ vài câu, lại ném cho Đoạn Đồng một quả bom nặng ký “Thanh Tiêu đi xem mắt”.
Lúc y ngồi bàn bên cạnh Thanh Tiêu, cơm tối không ăn cơm trưa cũng không ăn, chỉ gọi vẻn vẹn một bình trà lót bụng.
Vì vậy bây giờ y đói, vô cùng vô cùng đói.
Tất nhiên là Chiêm Hàn Lâm không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-thuc-day-jq/1289363/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.