Thanh Tiêu cuối cùng cũng hiểu một từ: Bị tự nguyện.
Lúc trước anh chỉ cảm thấy tự nguyện chính là tự nguyện, không tự nguyện chính là không tự nguyện, sao sẽ thành bị tự nguyện được? Mà bây giờ, anh lại đang bị tự nguyện.
Mấy ngày trước Uông Thái Vi khen không dứt miệng cô bé kia, bây giờ đang ngồi đối diện Thanh Tiêu, có chút cẩn trọng và ngượng ngùng, thỉnh thoảng nhìn anh vài lần, nhưng lại rất nhanh hạ tầm mắt xuống.
Bầu không khí gặp mặt mơ hồ này, khiến Thanh Tiêu cảm thấy rất không thoải mái.
Uông Thái Vi làm Thanh Tiêu từ không tự nguyện thành tự nguyện, lại sợ Thanh Tiêu và cô bé kia xảy ra tình huống gì đột ngột, vì vậy chọn vị trí nói gần thì không gần nói xa không xa hai người, quan sát hai người.
“Cô em nói, anh, rất thích em.” Cô bé tên là Uông Thái Cúc, là người thân của Uông Thái Vi, bây giờ mới vừa tốt nghiệp đại học.
Thanh Tiêu cứng ngắc duy trì nụ cười trên mặt, miễn cưỡng gật đầu, nhưng trong lòng lại thầm hô oan uổng.
Rõ ràng là Uông Thái Vi cầm ảnh chụp Uông Thái Cúc, để một đống ở văn phòng giáo viên còn khen tới khen lui, cuối cùng còn đến trước mặt Thanh Tiêu, hỏi Thanh Tiêu cảm thấy Uông Thái Cúc thế nào, Thanh Tiêu hùa theo mọi người khen vài câu, liền biến thành cục diện như bây giờ.
Bữa cơm tối này Thanh Tiêu trải qua trong ngơ ngác, chỉ nhớ phải bảo trì mỉm cười gật đầu phụ họa, ngay cả hương vị đồ ăn trong miệng là ngon hay dở cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-thuc-day-jq/1289358/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.