Editor: Toujifuu
“Mau nhìn, bọn họ ra khỏi thành rồi.”
Sâm chỉ vào đối diện hô. Chúng ta nhất tề quay đầu, thấy trên tường thành cổ được buông xuống vài cọng dây thừng, một số người trượt xuống từ phía trên.
“Bọn họ thế nào không đi cửa?”
Nhạc Thiên Phái lầm bầm, Lão Đạo sờ sờ cằm, nghi ngờ nói:
“Đại khái bọn họ cũng không mở ra được đi, không phải không có nghe thấy thông cáo thành này bị chiếm lĩnh sao?”
“Tôi cảm thấy mặc kệ vì sao bọn họ không đi từ cửa chính, quan trọng là bọn họ đi ra muốn làm gì.”
Ta nhíu mày.
“Chi Ảnh, cậu có thể từ bên này công kích đến bên kia không?”
Chi Ảnh lật cái bạch nhãn:
“Cậu nói mớ cái gì đó, một mũi tiễn bắn ra xa như vậy sớm đã không còn uy lực, nhiều nhất hù dọa người mà thôi, căn bản không có khả năng tiến hành công kích hữu hiệu. Chẳng lẽ cậu có thể?”
“Vậy là được rồi, ngay cả cung tiễn thủ tầm bắn xa nhất của chúng ta đều không thể từ bên kia đánh tới bên này, vậy bọn họ xuống làm gì? Chẳng lẽ là đến hạ cầu treo giúp chúng ta? Không có lòng tốt như vậy chứ.”
Lăng Thiên hắc hắc hai tiếng, tiến đến bên tai ta nhỏ giọng nói:
“Tiểu ngu ngốc, những cung thủ đó căn bản không xuống, vẫn còn ở bên trên đề phòng chúng ta kìa, người ta không phải tới tìm cậu.”
“Vậy bọn họ tới làm gì?”
Ta trừng mắt đối diện, Lăng Thiên nhếch nhếch mi, lại biến trở về một tấm mặt người chết không biểu cảm.
Chúng ta lẳng lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-than-ngu-gia/1290291/quyen-5-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.