Editor: Toujifuu 
Khe nứt kéo dài ra rất xa, chúng ta đi trong đó chỉ thấy có một đường sắc trời trên đỉnh đầu chiếu xuống, xung quanh có vẻ âm lãnh u ám. Ta càng đi càng thấy kỳ, xuất ngôn hỏi: 
“Đại Sơn, các anh phát hiện bên trong đó có thành thế nào? Địa phương bí ẩn như thế, nếu như không phải các anh dẫn theo, tôi khẳng định sẽ không nghĩ đến việc đi vào.” 
Đại Sơn cười ha ha, thanh âm quanh quẩn trong cốc: 
“Chúng tôi cũng là trong lúc vô tình đi vào. Lúc đó chỉ cảm thấy địa thế nơi đây hiểm yếu, sơn cốc còn trông rất cổ quái, muốn xem một chút thông đến nơi nào, kết quả phát hiện thứ khó lường.” 
Kinh Cức thúc tọa kỵ sáp qua thấp giọng hỏi: 
“Du Nhiên, cậu cảm thấy địa phương này đột nhiên xuất hiện một tòa thành trống như thế là có ý gì?” 
“Chẳng phải là ý mà cô nghĩ sao, đừng nói với tôi cô không đoán được.” 
Ta cười, Kinh Cức trước mắt sáng ngời: 
“Cậu cũng cảm thấy là thông đạo đại lục?” 
“Vốn không có gì nắm chắc, chẳng qua đi đến con đường này tôi ngược lại càng nhìn càng thấy giống. Cô không cảm thấy địa hình nơi đây hung hiểm đến quá mức sao? Hơn nữa dọc theo đường đi không có một con quái, tôi cảm thấy sẽ khác thường như thế ngoại trừ thông đạo đại lục thì hẳn là không còn có khả năng nào khác.” 
Ngắm ngắm Lăng Thiên, ta nuốt trở vào câu nói kế tiếp. Trên thực tế dọc theo đường đi tới nơi này ta với Lăng Thiên còn thảo luận qua một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-than-ngu-gia/1290268/quyen-5-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.