Editor: Toujifuu
***
“Đường đến nơi đây thì không còn, hẳn là từ trên dốc đi xuống.”
Diệu Dương nghiên cứu xong địa đồ rồi tổng kết. Ta nhô đầu ra nhìn sang đoạn dốc, vách dốc khoảng chừng hơn năm mươi mét cơ hồ là vuông góc xuống, nhưng trong những kẽ nứt nhỏ hẹp trên thể núi thỉnh thoảng có thực vật mọc nhô ra có thể cung cấp mượn lực. Muốn từ nơi đây đi xuống cần phải có kỹ thuật, điểm dừng chân phải được tính toán rất chuẩn.
“Đi thôi, trời sắp tối rồi.”
Diệu Dương nhảy về phía trước, giẫm lên vài cành cây mọc ngang ra rơi xuống phía dưới, tay áo tung bay, lên xuống mấy cái đã đi xuống được phân nửa, thực sự là thân thủ tốt. Ta bĩu môi, không cam lòng lạc hậu, cũng thể hội một phen khoái cảm vận động rơi tự do. Bóng cây màu xanh vụt nhanh qua trước mắt, lướt qua bên người, càng không ngừng tìm kiếm điểm dừng chân tiếp theo, thần kinh tập trung cao độ, kiệt lực khống chế mỗi một chuyển ngoặt nhảy vọt của thân thể, trò chơi như vậy ngẫu nhiên chơi cũng thực kích thích.
Cành cây, khe đá, lại đến cành cây! Rất tốt, nhìn chuẩn điểm dừng chân, một bước sau cùng có khối đá. Trong lúc nhún nhún nhảy nhảy ta cư nhiên sinh ra một loại lạc thú, bằng vào thân thủ linh mẫn ta ở trên vách núi thành thạo hạ xuống. Nhưng cổ nhân luôn luôn cảnh cáo chúng ta không thể đắc ý hí hửng, cái gọi là vui quá hóa buồn chính là chuẩn bị cho loại thời điểm này —— Ta toàn tâm muốn học chim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-than-ngu-gia/1290217/quyen-4-chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.