Editor: Toujifuu 
*** 
“Như vậy coi như đầm nước kia chính là cái gọi là ‘bích ba thiên khoảnh’, bất quá ‘u vụ vạn trọng điểm điểm quang’ lại nói như thế nào đây?” 
“Nhắc tới ‘quang’ (ánh sáng) mọi người trước hết nghĩ đến là cái gì?” 
Ta nghĩ nghĩ, ánh sáng a, cái đầu tiên nghĩ đến… 
“Mặt trời?” 
“Ánh trăng.” 
“Còn có sao. Không phải nói là ‘điểm điểm quang’ sao?” 
Mọi người mồm năm miệng mười, Mê Lộ cười meo meo mà tiếp lời: 
“Còn có lửa. Trời tối a, chúng ta đem đuốc đốt lên đi.” 
Hắn vừa nói chúng ta mới phát hiện mặt trời ban nãy còn có nửa vầng giờ đã lặn đến không còn cái bóng, ánh trăng lộ ra một vành cong cong, lười biếng mà nằm ở chân trời. 
“Để tôi làm để tôi làm, ban nãy tôi phát hiện một chỗ có thể châm lửa.” 
Tiểu Vũ nhảy dựng lên kích động mà giơ cây đuốc, chạy đến một đài đá hình tròn thấp bé bên cạnh. Cô tay chân lanh lẹ mà nhặt lên nhánh cây khô rải rác trên mặt đất đặt lên trên đài, sau đó dùng đuốc đốt, rất nhanh lửa đã cháy lên. Ta cùng đi qua nhìn, nguyên lai đỉnh chóp đài đá này có phần hõm phía dưới còn có lỗ thông gió, tựa như một giá cắm nến lớn, vừa vặn cho chúng ta dùng chiếu sáng. 
“Tiểu Vũ em thật thông minh.” 
“Đó đương nhiên.” 
Tiểu Vũ hắc hắc cười, lại thêm vào trong đó vài nhánh cây khô, lửa đốt càng mạnh, chiếu sáng phạm vi hai, ba mươi mét. 
“Kế tiếp, chúng ta có phải nên đi tìm cái ‘điểm điểm quang’ kia hay không đây?” 
Ta đề cập. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-than-ngu-gia/1290202/quyen-4-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.