Chương trước
Chương sau
Editor: Toujifuu
***
“Vị dũng sĩ cầm đao kia, chính là tổ tiên của gia tộc Sydow ta Hagel đại nhân. Hắn cùng thủ lĩnh của gia tộc German đồng thời yêu thích nữ tử trong quan tài kia, vì thế song phương đề nghị một hồi tranh đấu. Nguyên bản chỉ là muốn lấy thắng bại của một lần chiến đấu để quyết định nữ nhân thuộc về ai, không nghĩ tới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người bị liên lụy càng ngày càng nhiều, đến sau cùng diễn biến thành cục diện không thể vãn hồi, giữa hai bộ lạc bạo phát đại chiến toàn diện, tử thương vô số. Chiến tranh kéo dài mấy tháng, Hagel đại nhân ý thức được đánh tiếp nữa sẽ mất đi cơ nghiệp trăm nghìn năm của gia tộc Sydow, hắn áp xuống hết thảy thanh âm phản đối trong tộc, quyết định tìm gia tộc German đàm phán. May mắn chính là thủ lĩnh của gia tộc German cũng có ý này, song phương lập ước định, chọn ra ngày gặp mặt ở giao giới lãnh địa của song phương. Mà lúc đó, nữ nhân kia đột nhiên đứng ra. Cô ta nói trận chiến tranh này do cô ta dựng lên, cô ta cảm thấy có lỗi với người đã chết, tự sát chết ở trong hồ Tana. Chiến tranh vốn đi tới đây nên đình chỉ, hai vị thủ lĩnh vì cô ta mà xây một tòa mộ ở chỗ này, vào ngày hạ táng, nhóm thủ lĩnh mang theo người hầu cận bên người đến đây tế cô, cũng nói sau khi trở về sẽ ký hiệp ước đình chiến. Nào biết sau khi bọn họ đến đây, thì không trở lại nữa. Người của hai nhà Sydow cùng German đều cho rằng là đối phương hại thủ lĩnh của mình, chiến tranh lần nữa bạo phát. Thẳng đến khi hai đại bộ lạc mấy vạn người đều chỉ còn sót lại mấy trăm người già phụ nữ trẻ em vô lực tiếp tục chiến tranh. Từ đó, hai đại bộ lạc xưng hùng một thời trên thảo nguyên đều biến mất, hơn trăm năm qua chúng ta thậm chí ngay cả thành lập Thảo Độn của chính bản thân cũng làm không được. Bởi vậy, mỗi một đời thủ lĩnh gia tộc Sydow ta đều lấy chuyện tìm về vinh quang của Sydow làm mục tiêu lớn nhất.”
Khi Berdu kể ngữ khí không có nửa điểm nhấp nhô, chỉ dùng ánh mắt kiên định nhất nhìn thẳng phía trước. Thấy vẻ mặt của hắn, ta có chút cảm động, vô luận như thế nào, đó là một thủ lĩnh dũng cảm.
“Tôi nghĩ anh sẽ tìm được phương pháp khiến cho Sydow phồn vinh lên. Bất quá hiện tại, chúng ta trước tiên nên nghênh tiếp một vị khách nhân không quá được hoan nghênh.”
Ta đem ánh mắt chuyển hướng trung gian mộ thất. Một cái bóng nữ quỷ từ trên tường trồi ra.
“Ha ha ha, các ngươi thực sự là không gặp may mắn nha. Không nghĩ tới mới nhặt lại được một cái mạng nhỏ, hiện tại lại chạy đến địa bàn của ta.”
Nữ quỷ cười the thé. Ta nhu nhu cái lỗ tai, thanh âm này thật đúng là không phải khó nghe bình thường.
“Được rồi. Bác gái, tôi biết nơi này là sân nhà của bác bác tương đối đắc ý, bất quá xin phiền không nên coi chúng tôi là người chết có được không? Muốn đánh thì đánh, làm gì cười khó nghe như vậy.”
Ta thừa nhận là ta cố ý kích động cô ta, ngoại trừ cô ta thương tổn cái lỗ tai của ta khiến cho ta muốn lấy lại chút lợi tức. Nguyên nhân trọng yếu nhất là ta phát hiện âm khí bốn phía tăng nhiều, khiến ta cảm thấy áp lực tăng mạnh. Quả nhiên tác chiến sân nhà là không phải bình thường a, bác gái nữ quỷ khi ở bên ngoài cũng không khiến ta cảm thấy nguy hiểm như thế, vừa đến nơi đây lập tức liền như đổi thành một người khác. Hệ thống đáng chết kia lại tặng cho ta một món lớn, dù cho ta là Thần Ngữ Giả cũng không cần khi dễ người như thế chứ, như thế thì đừng trách ta dùng ám chiêu.
Nữ quỷ hừ lạnh một tiếng với ta, âm trầm mà nói:
“Ngươi đã muốn chết như vậy, ta đây sẽ thành toàn ngươi.”
Cô ta không tiến ngược lại thối lui, dừng ở phía trên quan tài. Vung tay lên. Chỉ nghe một trận tiếng vang loạn ken két, xương khô trên mặt đất từng khối từng khối bò lên. Nhóm kỵ sĩ dưới sự dẫn dắt của Berdu rút ra đao ở thắt lưng đứng thành một vòng, phòng bị những tử linh kia. Ta nhỏ giọng nói với Berdu:
“Mấy bộ xương này là nữ quỷ kia triệu ra. Tôi thấy nếu như không tiêu diệt cô ta. Sợ là cô ta sẽ tiếp tục triệu tử linh thẳng đến khi toàn bộ chúng ta hao sạch thể lực mới thôi. Các anh giúp tôi ngăn chặn mấy khối xương này, tôi đi diệt nữ quỷ kia.”
Berdu trầm giọng nói được. Ta lui ra phía sau vài bước đứng vào trung gian vòng tròn của nhóm kỵ sĩ. Có những thuẫn thịt sẵn có này bảo hộ. Ta cuối cùng cũng có thể coi như được hưởng thụ một chút đãi ngộ của đạo sĩ. Thoải mái mà đứng ở tại chỗ, chỉ để ý cài tên bắn là được. Ngoại trừ phải dùng ma pháp tiễn khiến cho ta có chút đau lòng. Những thứ khác đều phi thường thoả mãn. Đặc biệt cái “bia cố định” kia, để cho ta bắn đủ loại đủ kiểu toàn thân thư sướng.
Vì sao là bia cố định? Ừm, ta cũng không biết. Dù sao nữ quỷ kia không biết vì nguyên nhân gì, chỉ một mực chiếm cứ ở trên quan tài không chịu đi. Chẳng lẽ đó là bảo địa nào đó? Ta lưu tâm, bên bắn tiễn bên quan sát biến hóa dưới chân cô ta. Quả nhiên, cho dù bị ta bắn đến mức kêu ô ô, phạm vi né tránh của cô ta cũng không rời khỏi quan tài, thực sự né không được nữa thì dùng một loại lá chắn cổ quái nhìn không thấy chặn lấy. Ta áp chế cô ta bắn mười bảy mười tám nhánh tiễn, cũng đánh rớt không ít máu, lại phát hiện nữ quỷ này nửa điểm biểu tình hoang mang cũng không có, vẻ mặt nhàn nhã mà chỉ huy đội quân xương của cô ta.
Có cổ quái a có cổ quái. Vấn đề ở nơi nào đây? Ta đang nghĩ ngợi, chợt nghe bên cạnh hét thảm một tiếng, tiếng gió đánh tới một bên người ta. Ta bỗng nhiên nhảy về phía trước, khi lăng không lộn một vòng thì thấy phía dưới một kỵ sĩ bị chém ngã xuống đất, vòng phòng ngự bị đánh vỡ, hai bộ xương xông đến. Nhánh tiễn gác trên dây cung còn chưa xuất thủ quay đầu cấp cho một bộ xương trong đó, Berdu xoay người chém một đao, chém tên còn lại thành mảnh nhỏ. Khi ta đáp xuống mặt đất, nhóm kỵ sĩ bước xéo một bước đã lắp kín chỗ hổng. Ta thở ra một ngụm khí, cái gì cũng không nói. Trong loại chiến đấu kiểu này, chuyện ngoài ý muốn là rất bình thường, người ta cũng rất nỗ lực, thực sự không thể oán giận.
“Mấy bộ xương này càng ngày càng mạnh. Số lượng cũng đang gia tăng, động tác ngươi nhanh lên một chút.”
Thanh âm Berdu lạnh lùng, ta nhìn lướt qua ngoài vòng tròn, hình như số lượng nhiều hơn không ít. Khó trách nữ quỷ kia không sợ hãi, có lẽ thời gian bị kéo càng lâu đối với cô ta càng có lợi. Thế nhưng ta cũng rất nỗ lực đánh a, vì sao đánh rớt nhiều máu như vậy, cô ta lại không có nửa điểm phản ứng nhỉ? Ta nhìn chằm chằm thân ảnh phiêu hốt của nữ quỷ kia, trong lòng đột nhiên nhảy dựng.
“Tiểu Bích, thêm Ánh Mắt Chân Thực cho anh!”
Ta kêu to một tiếng trong lòng, phấn kim của Tiểu Bích giương giương vẩy vẩy rơi xuống. Ta lại nhìn về phía trước, quả thế. “Nữ quỷ” nổi giữa không trung kia căn bản là một cái bóng, mấy tiễn ta bắn trước đó đều coi như uổng phí. Lúc này ta thật muốn cho bản thân một cái tát, thế nào lại ngốc như thế chứ? Biết rõ đối thủ biết ảo thuật, lại quên đề phòng.
Được rồi, hiện tại bắt đầu chơi trò chơi tìm bảo tàng, bảo tàng chính là bản thể của nữ quỷ. Ánh mắt của ta trước tiên đặt trên quan tài, nữ quỷ kia không rời khỏi nơi đó, khẳng định là có nguyên nhân. Ta cười lạnh, nghĩ thầm:
“Cô cho là trốn ở trong quan tài tôi không có biện pháp bắt cô? Chờ tôi cho nó nổ ra, xem cô còn trốn nơi nào!”
Rút ra một nhánh Hỏa diễm tiễn cao cấp, ta nhắm chuẩn quan tài kéo căng cung. Một tiếng nổ “ẦM”, ánh lửa nương theo vụn gỗ bay ra xung quanh. Đây chính là thứ ngay cả xe ngựa cũng có thể nổ mất phân nửa, còn sợ nổ không nát cái quan tài nho nhỏ này của cô sao? Bị khí lưu bạo tạc ảnh hưởng, rất nhiều bộ xương phụ cận quan tài đều vỡ ra đầy đất. Berdu cùng nhóm kỵ sĩ của hắn đồng dạng bị trùng kích, nhưng nhờ ta trước đó nhắc nhở bọn họ nên vẫn bảo trì được vòng phòng ngự, cũng thừa cơ giết thêm được mấy bộ xương.
Ta nghe thấy một tiếng thét chói tai, khi bụi mù tán đi, cái bóng nữ quỷ trên quan tài không còn, thay thế chính là quan tài bị nổ bay cái nắp cùng một cương thi mỹ nữ đứng lên từ bên trong. Ta bật cười:
“Tôi đã nói nữ quỷ từ đâu tới, nguyên lai thật là cô a, bác gái họa thủy.”
Mặt cương thi rất trắng, ta nhìn không ra biểu tình của cô ta. Ngược lại Berdu hiếu kỳ hỏi:
“Cái gì họa thủy? Ngươi quen nữ quái này?”
“Berdu anh còn chưa nhìn ra sao? Vị này chính là vị mỹ nhân hại hai đại bộ lạc các anh rơi vào nông nỗi hôm nay đó. Không phải họa thủy thì là cái gì?”
Thân mình Berdu chấn động, cương thi rống giận:
“Câm miệng! Ngươi thì biết cái gì? Các ngươi mấy tên nam nhân này, vĩnh viễn đều là như thế, nếu gặp phải chuyện gì, đều nói là lỗi của nữ nhân chúng ta, chẳng lẽ là ta kêu bọn chúng đánh nhau sao? Chẳng lẽ là ta đi giết những người đó sao? Ta bất quá chỉ là một nữ nhân mà thôi, không quyền không thế, cái gì cũng chưa từng làm, vì sao phải đem việc này tính lên trên đầu ta?”
Trong lòng ta bốc lửa, lạnh lùng đáp lễ:
“Lỗi của cô ngay bởi cô cái gì cũng chưa từng làm! Trước đây khi hai vị thủ lĩnh đều săn đón cô, cô vì sao không lựa chọn rõ ràng trong bọn họ? Vô luận cô chọn bên nào, lấy tính tình của hai vị thủ lĩnh tất nhiên sẽ không tiếp tục tranh đoạt. Thế nhưng cô không có, bên nào cô cũng luyến tiếc buông bỏ, mới có sự tình về sau. Đó không phải lỗi của cô thì là cái gì? Phải biết nam nhân cô xem trọng không phải người bình thường, bọn họ đều quyền cao chức trọng thân gánh trách nhiệm nặng nề, sự do dự của cô chính là nguyên nhân căn bản của bi cục về sau. Không nên dùng cái gọi là tình yêu để mượn cớ, trên thế giới không phải chỉ có tình yêu mới vĩ đại.”
“Ngươi nói dễ nghe như vậy, bất quá chỉ bởi vì chính ngươi chưa gặp phải thời điểm cần thiết lựa chọn mà thôi, ngươi căn bản không biết sự thống khổ khi từ bỏ người mình yêu!” (Câu trên của bà cô này nghe xong gật gật tán thành, câu này nghe xong mặt đầy hắc tuyến…. =_=||||||| Bà cô này yêu 1 lúc 2 ng` sao???)
“Ai nói tôi chưa từng gặp phải? Cô thực cho rằng trên thế giới chỉ có một mình cô biết tư vị của tình yêu sao? Tôi chỉ có thể nói cô vào thời điểm nên buông tay còn muốn cầm lấy không bỏ, sau cùng dẫn tới hậu quả như thế, khó tránh quá mức ích kỷ. Không có tình yêu của bất luận kẻ nào có thể lấy sinh mệnh của người khác để làm cái giá phải trả.”
“Ta…. Ta về sau không phải cũng bồi thường bằng tánh mạng của chính mình sao!? Ngươi có quyền lợi gì còn nói ta sai?”
“Ha ha, thực vậy sao? Vậy vì sao hai vị thủ lĩnh cùng người hầu cận của bọn họ vốn đã chuẩn bị ký hiệp ước đình chiến lại chết ở chỗ này đây?”
Cương thi không nói, sự trầm mặc của cô ta dẫn tới sự chú ý của Berdu. Berdu không ngu ngốc, hắn tự nhiên cũng nghĩ đến suy đoán của ta, quay đầu kinh hãi mà nhìn ta một cái. Hiện tại xem ra, sợ rằng thực bị ta đoán trúng.
“Hừ, ai kêu bọn chúng đều dự định vứt bỏ ta. Ngay từ đầu đều nói yêu thích ta yêu thích ta, thế nhưng tới cùng thì sao? Nói rất dễ nghe, cái gì để cho ta tự mình quyết định! Ta biết, bọn chúng đều cảm thấy ta là một phiền phức, những tộc nhân của bọn chúng đều nói ta là yêu nghiệt, bọn chúng không muốn tộc nhân khó xử, liền đều không cần ta. Ha ha a, thực cho rằng ta nhìn không ra sao? Tất nhiên là như thế, ta liền khiến cho tất cả những kẻ đó đều chết đi, chết đi! Ta chết, lại khiến cho bọn chúng cũng chết theo ta, chiến tranh tự nhiên sẽ tiếp tục, thẳng đến khi người của Sydow cùng German đều chết hết mới thôi! Ta còn muốn nguyền rủa hai nhà đó, hậu đại của bọn chúng vĩnh viễn bị vận rủi quấn thân! Ha ha, ha ha ha!”
Tay cầm đao của Berdu đang phát run, thì thào mà nói: “Nguyên lai là như vậy, nguyên lai là như vậy…”
Nhìn dáng vẻ của hắn, trong lòng ta run rẩy, ánh mắt kia hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
“Berdu?…. Berdu, quan tài dưới chân cương thi kia rất có thể có tác dụng tăng lực lượng cho cô ta, muốn đánh trước tiên chém vật kia đi.”
Berdu căn bản không quay đầu lại, vù một tiếng liền nhào tới. Nhóm kỵ sĩ thủ hạ của hắn cũng lần lượt nghênh tiếp đám xương còn lại. Ta thở dài, hắn căn bản không nghe vào lời nói của ta. Thôi đi, việc này vẫn là để ta đến làm đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.