🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trở lại Bạch Vân trấn, Dương Thiên trước đi doanh giặc cỏ số 1, chiêu hàng lấy hơn ba nghìn tên giặc cỏ. Sau đó mới tìm Vương lão, cười nói: “Vương lão, gần đây Bạch Vân trấn chúng ta đã có thêm không ít lãnh địa phụ thuộc a, tốc độ bồi dưỡng quan lại của ngươi nên đẩy nhanh hơn một chút.”
Vương lão cười nói: “Chúa công quá lo lắng rồi, chút việc nhỏ ấy lão phu vẫn có thể hoàn thành. Mà hình như hôm nay Chúa công lại công chiếm thêm một thôn trang nữa a?”
Dương Thiên cười nói: “Hôm nay thu hoạch lớn nhất cũng không phải là công chiếm thêm thôn trang mà là đã thu nhận được ba vị nhân tài dược nông. Ta đã cho người đưa về nhưng đoán chừng bây giờ vẫn còn đang trên đường. Ngươi đến lúc đó an bài thoáng một phát là được rồi....... Ngày mai ngươi lại an bài một ít thôn dân có kỹ năng sinh hoạt để cùng ta ra biển. Nhớ an bài thêm một ít binh lính. Cả quan lại và võ tướng cũng phải đưa theo mấy người.”
Vương lão nhẹ gật đầu, lại nói: “Chúa công, sáng hôm nay, trưởng trấn Vọng Thiên - Triệu Khánh tới tìm ta, nghe nói quan phủ đã phát hiện sự tồn tại của Vọng Thiên thôn, hiện đã phái người tới trưng thu thuế khoán rồi. không biết chúa công có tính toán gì không?”
Dương Thiên có chút phiền muộn, chính mình trốn lậu thuế đã hơn hai tháng, hiện tại rốt cục vẫn trốn không được sao. Người ta đã tìm đến tận cửa, chẳng lẽ mình còn có thể không giao? Hiện tại triều đại Hán còn chưa gặp phải loạn Hoàng Cân, thực lực mạnh mẽ. Dương Thiên hiện tại có thúc ngựa cũng không theo kịp. Mà kể cả thực lực đủ lớn thì hắn cũng không muốn làm chim đầu đàn. Nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn a!
Hơn nữa việc giao khoản thuế này cũng không có gì là to tát lắm. Bọn hắn cũng chỉ phát hiện một cái Vọng Thiên trấn, mà ở Vọng Thiên trấn, số thôn dân hoạt động trong ngành sản xuất chỉ có 3.000 người. Coi như đem toàn bộ thu nhập của nhóm thôn dân này trưng thu đi thì tổn thất đối với Dương Thiên cũng không quá đáng chỉ là chín trâu mất sợi lông. Tuy vậy, Dương Thiên vẫn tiện mồm hỏi thoáng qua một phát: “Cái thuế má này tỉ lệ thu là bao nhiêu?”
Vương lão cau mày nói: “20%, tổng toàn bộ các thu nhập của lãnh địa trong vòng một tháng giao cho quan phủ.”
“Dựa vào, ta xxx!” Dương Thiên nhịn không được văng tục. Mặc dù trong lịch sử, cuối thời Đông Hán, số thuế thu hàng tháng xa xa không chỉ một chút như vậy. Nhưng hiện tại đang trong trò chơi, muốn để người chơi xuất ra 20% thu hoạch mà mình đã vất vả làm trong một tháng cho cái gọi là quan phủ, đám người chơi không chửi mẹ mới là lạ. Bất quá bây giờ muốn bật thì đúng là đem trứng mà chọi với đá, không muốn cũng phải nôn ra. Kiếp trước Dương Thiên đã từng nghe nói có người bởi vì không chịu nộp thuế liền bị quan phủ vác đại quân đến hủy diệt.
Thế nên chửi xong, Dương Thiên vẫn là cười khổ nói: “Vậy theo cái tỉ lệ này, chúng ta cần phải nộp thuế bao nhiêu?”
Vương lão nói: “Do hiện tại quan phủ chỉ biết tồn tại của thôn Vọng Thiên, bởi vậy thu thuế cũng chỉ là nhằm vào thôn này. Tháng trước thôn Vọng Thiên của chúng ta tổng thu nhập là 120 vạn tiền đồng. 20% tương đương với 24 vạn tiền đồng.”
“Nhiều như vậy à?” Dương Thiên thật đúng là không biết mỗi lãnh địa của mình thu nhập trong một tháng là bao nhiêu, bởi vậy vừa nghe xong liền lắp bắp kinh hãi.
Vương lão nói: “Kỳ thật cũng không phải quá nhiều. Trong bất kỳ một thôn trang nào của chúng ta, thời gian công tác hàng ngày của thôn dân đều khoảng 12 giờ. Nhưng mỗi ngày, thời gian bắt buộc phải sản xuất cho lãnh địa chỉ có tám giờ, còn lại bốn giờ thu hoạch đều thuộc về sở hữu cá nhân của thôn dân. Mà những vật tư này đều đang được lưu thông tự do trong lãnh địa. Như vậy, công tác sản xuất thành phẩm có thu nhập cao hơn nhiều so với công tác thu thập nguyên vật liệu. Mà ở Vọng Thiên thôn, tiền lời hàng tháng trên cơ bản đều là từ thôn dân đi thu thập nguyên vật liệu. Do đó, một ngày mỗi người chỉ đem lại khoảng 25 tiền đồng. 15 ngày đầu tháng, nhân khẩu Vọng Thiên thôn một mực chỉ có 200-300 người, chỉ đến cuối tháng mới tăng lên, tiếp cận 3.000 người. Bởi vậy thu nhập của Vọng Thiên thôn mỗi tháng đổi thành tiền chỉ có 120 vạn tiền đồng.”
Dương Thiên cẩn thận tưởng tượng. Đúng là có chuyện như vậy: “Thế tình huống thu chi tháng trước của Vọng Thiên thôn như thế nào?”
Vương lão liền cả suy nghĩ cũng không cần, lập tức trả lời: “Tháng trước do Vọng Thiên thôn mấy lần thăng cấp. Cộng với xây dựng hàng rào, tường đá, hao phí không ít nguyên vật liệu. Bởi vậy không chỉ không có tiền lời mà còn âm mất mấy vạn đơn vị nguyên vật liệu lấy từ Bạch Vân trấn ”
Dương Thiên thở dài, hắn phi thường minh bạch hệ thống ác độc đến mức nào. Chỉ là không nghĩ tới chính mình cả kiếp trước lẫn kiếp này đều phải chịu sự bóc lột của nó.
Dương Thiên trước kia cũng đã ngồi tính toán sổ sách một lần. Lấy nhân khẩu bình quân của hương trấn cấp một là khoảng 1500 mà nói, NPC loại sản xuất dù sao cũng là số ít. Cứ dựa theo thu nhập một ngày của mỗi người là 25 tiền đồng mà tính, mỗi tháng tiền lời ước chừng khoảng 100 vạn tiền đồng.
Để ứng phó uy hiếp từ các phương, dựa theo tỉ lệ trưng binh là 10% . Vậy phải có đủ ít nhất là 150 người vào quân ngũ. Dù sao nơi trú quân trung cấp hạng lớn kia lúc nào cũng như lợi kiếm treo trước cổ. Với thực lực hương trấn cấp một, muốn đối phó cũng không phải là chuyện dễ dàng. Mặc dù đám này đều là bọn ô hợp, nhưng thắng tại nhiều người a! Nơi trú quân trung cấp hạng lớn mỗi ngày sẽ đổi mới thêm 1.000 người. Bởi vậy 150 binh lính này là phải có. Mà binh lính thì sức ăn đều trâu bò, mỗi ngày tiêu hao 5 đơn vị đồ ăn. Tuy nói chiến đấu cũng sẽ có chiến lợi phẩm, nhưng chiến đấu cùng giai vị đều là dị thường kịch liệt, bởi vậy hiệu suất tổn hại vũ khí tương đối cao, thu chi có thể cân đối cho bằng nhau cũng đã phi thường không tệ rồi.
Do đó cứ tính 150 binh lính, mỗi tháng tiêu hao ít nhất cũng hai vạn năm ngàn đơn vị lương thực. Dựa theo giá cả lương thực mà tính, không sai biệt lắm đã mất 14 vạn tiền đồng. Tăng thêm hao tổn thương vong của binh sĩ mỗi tháng cùng với tài chính cần có để trang bị cho tân binh, ít nhất cũng mất 20 vạn tiền đồng.
Mà còn lại 1.350 thôn dân một tháng tiêu hao lương thực cũng tầm bốn vạn đơn vị. Tức là lại mất thêm 25 vạn tiền đồng.
Khấu trừ mấy thứ này, mỗi tháng có thể tiết kiệm được 55 vạn tiền đồng dùng cho việc kiến thiết lãnh địa. Dựa theo tình huống bình thường, thời gian gom đủ tiêu chuẩn nhân khẩu để up hương trấn cấp một lên hương trấn cấp hai ước chừng mất gần hai tháng. Vậy là trong 2 tháng sẽ tiết kiệm được 110 vạn tiền đồng.
Nhưng kiến thiết lãnh địa và thăng cấp lãnh địa lại là một cái miệng không đáy. Số tài nguyên cần để up hương trấn cấp một đến cấp hai tính ra tiền là tương đương với trên 40 vạn đồng. Muốn xây tốt toàn bộ công trình kiến trúc của hương trấn cấp một và thăng cấp kiến trúc cũng tiêu tốn không ít hơn 30 vạn. Đây là dưới tình huống không tính nguyên liệu cho việc kiến tạo cầu vì không phải lãnh địa nào cũng cần cái này. Bằng không thì một cây cầu dài 1.000m cũng phải mất thêm 30 vạn nữa là ít.
Kể từ đó, nếu như không xây cất cầu, một cái hương trấn cấp một trong hai tháng có thể dư ra tầm bốn mươi vạn tiền đồng.
Nhưng nếu như thu 20% thuế, vậy 40 vạn tiền đồng này toàn bộ sẽ rơi vào túi quan phủ, người chơi chả còn được gì.
Dương Thiên cười khổ một hồi, dù sao tổn thất của mình không lớn, trước hết để cứ kệ vậy. Bỗng hỏi: “Vậy bọn chúng có phát hiện ra binh lính được phái trú đóng ở thôn Vọng Thiên của chúng ta không?”
Vương lão cười nói: “Này cũng không có. Chúa công đã phái Lưu Kiệt đóng ở Vọng Thiên trấn. Lúc hắn phát hiện tình huống, cảm thấy những binh sĩ ở đây đều được sử dụng trang bị bằng thép chế sẽ dễ làm người khác chú ý, bởi vậy đã để cho toàn bộ binh lính đi ẩn nấp rồi.”
Dương Thiên nhẹ gật đầu, lúc này mới yên tâm một chút. Nếu để cho đối phương phát hiện mình có được 50 thất giai binh, không biết sẽ lại gây ra chuyện gì nữa. Tốt nhẫn là vẫn nên cẩn thận.
Nhìn sắc trời còn sớm, Dương Thiên logout, đăng nhập diễn đàn dạo chơi.
Thật sự là không nhìn không biết, xem cái đã giật mình. Lúc này lượng tin tức trên diễn đàn quả thực là phô thiên cái địa, cái gì cũng thấy.
Để cho nhất Dương Thiên chú ý là một tin tức trên đầu được stick: Chỉ vì một thôn xóm bỏ hoang mà dẫn phát huyết án!
Dương Thiên không cần kick vào đã biết rõ vấn đề này từ đầu đến cuối, bởi vì kiếp trước, vấn đề này cũng đã ầm ĩ trong một thời gian dài rồi.
Sự tình là phát sinh ở Ích Châu, trấn Chống trời thuộc công hội Chống trời và trấn Hiệp nghĩa thuộc Hiệp nghĩa minh là hai cự đầu ở huyện Vũ An. Hai bang này thực lực tương đương, cơ hồ đồng thời thăng cấp thành hương trấn. Bình thường cũng là bình an vô sự. Nhưng ngày mùng 9 tháng ba, đội ngũ cả hai phe phát hiện một tòa thôn xóm bị bỏ hoang trong rừng.
Lúc ấy hai phe cũng không biết giá trị của cái thôn xóm bị bỏ hoang này. Còn tưởng rằng chỉ là một cái địa phương để đánh quái, bởi vậy cùng nhau đi xoát quái phía trong thôn.
Nhưng sau khi tiêu diệt hết giặc cỏ bên trong xong, lúc hai người tiến vào văn phòng thôn trưởng. Hội trưởng bên Chống trời hiếu kỳ đặt tay trên tấm bia đá của thôn, không nghĩ tới loại thôn xóm bị bỏ hoang thế này rõ ràng cũng có thể chiếm lĩnh. Vì vậy hắn không chút do dự lựa chọn chiếm lĩnh, dù sao coi như đến lúc đó có thảo khấu phản công, cùng lắm thì liền buông tha, cũng không có bao nhiêu tổn thất.
Thời điểm này phía Hiệp nghĩa minh cũng lo lắng sẽ có giặc cỏ phản công, nhưng lại không có nói cái gì, hơn nữa còn có ý định đợi đến lúc đó đục nước béo cò, chiếm chút ít tiện nghi.
Nhưng nào biết được ba ngày sau vào sáng ngày 12, không có bất kỳ một tên thảo khấu nào đến phản công cả. Thời điểm này song phương mới hiểu được, cái thôn xóm bị bỏ hoang này sau khi chiếm hữu sẽ không bị phản công. Chống trời sẽ tự nhiên là vui sướng, cười đến toét miệng. Nhưng Hiệp nghĩa minh lại cảm thấy lần này mình ăn thiệt thòi lớn.
Do đó hiệp nghĩa minh đi tìm cao tầng Chống trời, yêu cầu chia đều lợi ích. Phía chống trời tự nhiên sẽ không cam tâm tình nguyện. Một lời không hợp, Hiệp nghĩa minh phẩy tay áo bỏ đi. Triệu tập đội ngũ lao thẳng về phía cái thôn bị bỏ hoang kia. (DG: Truyện được dịch từ diễn đàn bachngocsach chấm com.)
Ban đầu, vốn Hiệp nghĩa minh chỉ tính toán giết một ít thôn dân bên ngoài thôn của đối phương cho hả giận, nhưng nào biết được thời điểm tiến công rõ ràng lại không nghe thấy cảnh báo của hệ thống. Cũng có thể nói hệ thống mặc định châp nhận loại hành vi tiến công này. Liên tưởng kỳ hạn bảy ngày phản công do hệ thống thiết lập khi chiếm lĩnh trại cường đạo hoặc sơn trại dị tộc. Khả năng cái thôn xóm bị bỏ hoang này cũng thế. Bên cao tầng Hiệp nghĩa minh kinh hỉ, bắt đầu ra lệnh tiến công thôn trang quy mô lớn.
Bên Chống trời nước xa không cứu được lửa gần, quyền sở hữu thôn trang rất nhanh đã đổi chủ. Cay cú, cao tầng Chống trời lập tức cũng triệu tập đội ngũ giết trở về.
Vì vậy hai phe bắt đầu chiến đấu kịch liệt......
Trước hết song phương không bên nào nỡ phái ra NPC binh lính, dù sao đám này nếu bị giết chết thì sẽ không thể sống lại.
Hai đại công hội đều có gần 8.000 hội viên, lực lượng tương đương nhau.
Nhưng theo chiến đấu phát sinh, rất nhiều người chơi đã tử vong quá hai lần, bị văng đã ngoài. Mà như hiện tại đẳng cấp phổ biến của đám người chơi là hai mốt hai hai cấp. Bị giết hai lần, tụt mất hai cấp. Phải bảy tám ngày sau mới có thể luyện lại, tổn thất có chút lớn rồi.
Hiệp nghĩa minh là bên không nhịn được trước, phái ra 100 binh lính NPC và một trung cấp võ tướng. Mà loại quân chính quy thế này cũng không phải đám người chơi tổ chức rời rạc có thể so sánh. Không cần để ý hiện tại vũ lực của người chơi đã ngang tầm tứ giai binh bởi vì hỗn chiến kiểu này, kỷ luật và trận hình chiếm nhân tố rất trọng yếu.
Chống trời liên tiếp bại lui, tức giận cũng phái ra NPC binh lính......
Kết quả có thể nghĩ. Không đến thời gian nửa ngày, NPC hai phe đều thương vong hơn phân nửa. Người chơi trung bình tụt 2 đến 3 cấp. Cuối cùng coi như cao tầng hai phe vẫn còn chút lý trí. Nếu cứ đánh tiếp như vậy, đối với song phương đều không có chỗ tốt. Do đó hai bên đưa ra hiệp ước hòa bình. Song phương ký hiệp nghị, cùng nhau cai quản thôn trang này, lợi ích chia đều.
Mà qua cuộc chiến, cả hai đại bang đều nguyên khí đại thương. Không có thời gian tầm một tháng trở lên sẽ rất khó khôi phục. Chỉ riêng đám người chơi muốn up lại level ít nhất cũng phải 10 ngày. Mà NPC binh lính thương vong càng là sự tình đau lòng xót ruột. Trừ phi lấy NPC tư chất cùi bỏ thêm vào, bằng không thì không biết bao giờ mới hồi lại nổi. Cuối cùng, bất đắc dĩ, việc sử dụng NPC binh lính tư chất cấp D trở thành chuyện bắt buộc. Dù sao NPC cấp B, cấp C số lượng cũng chỉ có một chút như vậy. Chết mất một người là thiếu đi một người. Ngươi không sử dụng NPC tư chất thấp bỏ thêm vào, vậy chỉ có thể giảm số lượng quân đội. Mà cái việc giảm biên chế quân đội này, chỉ sợ không có người chơi nào nguyện ý.
Chiến đấu kết thúc. Mọi người tổng kết ra được một điều: trò chơi chiến thuật không thể chơi như kiểu trò chơi nhập vai, mạo hiểm được. Chiến tranh cũng không phải cứ máu lên là đánh. Phải suy xét rất nhiều, đi một bước cũng cần vô cùng cẩn thận.
Mà thông qua trận chiến này, các thôn xóm bỏ hoang cũng lọt vào tầm ngắm của đám người chơi. Chiếm được thôn xóm và không bị thế lực bản thổ phản công đã trở thành mục tiêu truy đuổi của vô số bang hội. Nhưng trong phạm vi thế lực của triều đình, thôn xóm bỏ hoang kiểu này số lượng rất ít. Lí do chính là thôn hoang phần lớn được tạo ra bởi đám cường đạo hoặc là dị tộc tiến đánh. Mà trong phạm vi thế lực của triều đình, nếu như một tòa thôn trang bị đánh hạ, rất nhanh cũng sẽ lưu dân được đổi mới tiến vào. Bình thường sẽ không xuất hiện tình huống bị bỏ hoang. Cái này không giống với trong lãnh địa của Dương Thiên. Thôn trang của thế lực triều đình, một khi bị dị tộc phá hủy sẽ không còn ai quản, chỉ có vứt đi.
Dương Thiên lại tìm tiếp, phát hiện thêm một câu tiêu đồ vô cùng bắt mắt: huyện thành Thủy Trữ bất ngờ xuất hiện hương trấn cấp hai. Vô cùng có khả năng là hương trấn của người chơi.
Dương Thiên rất là giật mình, vội vàng kick vào xem xét:
“Sáng hôm nay ta và mấy hảo hữu tại luyện cấp ở khu vực rừng rậm phía đông nam Thủy Trữ huyện thành đã thấy một nơi đóng quân bên ngoài có xây tường đá. Qua xem xét cẩn thận kết luận được: đây tuyệt đối không phải là sơn trại dị tộc. Hơn nữa nhìn phong cách bố cục kiến trúc bên trong, khả năng lớn là không thuộc về thế lực NPC. Nhớ lại khi Open Server không lâu, thị trường Thủy Trữ huyện thành là nơi đầu tiên có bán ra vũ khí. Bản thân lớn mật phỏng đoán, tòa hương trấn này chính là thiên hạ đệ nhất trấn -- Bạch Vân trấn. Bất quá trong hương trấn này chúng ta lại không có phát hiện bất cứ một người chơi nào. Chuyện này vẫn chưa rõ nguyên do! Không ngại gạch đá, hoan nghênh mọi người đến chỉ điểm chỗ sai!”
Dương Thiên đoán chừng tòa hương trấn được người chơi này phát hiện khả năng là Vọng Thiên trấn rồi. Bởi vì theo như người này miêu tả, hoàn cảnh tòa hương trấn được tìm thấy này hoàn toàn tương xứng với Vọng Thiên trấn.
Nhìn một loạt comment dài đằng đẵng phía sau. Số người tin tưởng rất nhiều, số không tin cũng chẳng ít. Lý do của bên không tin cũng rất đơn giản, đó chính là trong lãnh địa kia không có người chơi. Sức một người làm sao có thể phát triển thành thiên hạ đệ nhất trấn đây. Tài nguyên, nhân khẩu, luyện binh… kiếm đâu ra? Tất cả đều làm cho người ta rất khó mà tin tưởng.
Dạo qua trên diễn đàn thêm một lúc nữa, Dương Thiên mới logout.
P/s: Vọng thiên trấn mở ra với thế giới bên ngoài. Nghĩa là giai đoạn tự kỷ của con hàng DT này sắp hết rồi. Chuẩn bị đến đoạn hay. Mọi người đón đọc nhé!​
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.