🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dương Thiên đối với sự vô sỉ của hệ thống hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng hắn cũng không có biện pháp. Dù sao tiền cũng có thể từ từ kiếm lại. Mà việc làm cho Dương Thiên phiền muộn nhất chính là hắn đã đánh nhiều sơn trại dị tộc như vậy, nhưng lại chưa từng thu hoạch được một trương bản vẽ kiến trúc chung cực nào. Bản vẽ kiến trúc đặc cấp ngược lại đã kiếm được vài tờ. Bất quá bây giờ đã dùng hết rồi.
May mắn Dương Thiên cũng không có ý định xây quá nhiều kiến trúc chung cực. Bằng không thì coi như có nhiều tiền hơn nữa cũng không đủ dùng.
Mang theo ba người này trở lại Bạch Vân trấn, Dương Thiên lập tức để cho Vương lão an bài nhân thủ tu kiến kiến trúc chung cực. Loại kiến trúc này không chỉ có hao tổn của cải cực lớn, hơn nữa cần mấy trăm người cùng khởi công. Nhanh lắm cũng mất một ngày mới xong được.
Mấy ngày liên tục lênh đênh trên biển không có thời gian đi luyện cấp. Dương Thiên cũng không muốn để level của mình tụt hậu so với mọi người. Vậy nên hôm nay hắn định đi đánh quái luyện cấp với đám binh lính.
Nhưng còn chưa khởi hành, Vương lão đã đến tìm hắn nói :“Chúa công, vừa rồi ở Vọng Thiên trấn truyền đến tin tức, có mấy dị nhân yêu cầu gặp mặt chúa công ngươi.”
“Ah?” Dương Thiên rất là kinh ngạc, mặc dù khuya ngày hôm trước lúc lên diễn đàn đã biết có người phát hiện ra sự tồn tại của Vọng Thiên trấn. Nhưng không nghĩ tới đám này nhanh như vậy tìm đến. “Không biết bọn hắn tới lúc nào?”
Vương lão nói: “Vừa mới đến không lâu. Hiện tại công tác tu sửa mật đạo đã hoàn thành. Cưỡi giác mã chạy hết con đường cũng chỉ mất khoảng một giờ. Không tốn bao nhiêu thời gian.”
Dương Thiên nhẹ gật đầu, nói: “Vậy chúng ta đi gặp bọn hắn a, xem bọn hắn có cái chuyện gì muốn nói!”
Nói xong liền cùng Vương lão đi về phía Vọng Thiên trấn. Dĩ nhiên không phải đi bộ mà là cưỡi Tiểu Bạch bay đến.
Đi qua mật đạo, Dương Thiên phát hiện tại đây xác thực đã ngon lành hẳn lên. Toàn bộ mật đạo rộng chừng 10m, cao chừng ba trượng, đủ để bảy thớt giác mã cao lớn chạy song song. Mà trọng yếu hơn là hiện tại, Tiểu Bạch đã có thể phi hành bên trong mật đạo. Về sau, Dương Thiên qua lại giữa Bạch Vân trấn và Vọng Thiên trấn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Mật đạo trực tiếp thông về hướng thôn Vọng Thiên. Ở lối ra còn có một ngọn núi lớn và rừng cây rậm rạp yểm hộ, có thể nói là thiên y vô phùng. Gần lối ra phía trong lòng núi, Dương Thiên còn cho mở ra mười cái sơn động cực lớn. Mỗi sơn động có diện tích bằng tầm hai đến ba sân bóng lớn. Đây là tính toán của Dương Thiên. Nơi này bình thường không có việc gì có thể dùng để chứa vật tư. Thời kì phi thường có thể dùng để tàng binh.
Thời điểm ra khỏi mật đạo, Dương Thiên đeo lên một cái khăn che mặt. Hắn bây giờ còn chưa muốn để cho mọi người biết được thân phận của mình trong hiện thực.
Đi đến trung tâm hành chính của Vọng Thiên thôn, Dương Thiên quả nhiên thấy ba nam một nữ đang ngồi ở phòng khách lẳng lặng chờ đợi. Dương Thiên vừa vào cửa liền cười nói: “Hôm nay thật đúng là khách quý đến thăm a! Không biết mấy vị tìm ta có chuyện gì không?”
Bốn người kia nhìn về phía Dương Thiên, hơi có chút kinh ngạc. Tựa hồ không ngờ tới Dương Thiên sẽ mang khăn che mặt để gặp bọn họ.
Rất nhanh, một vị nam thanh niên đứng lên nói: “Các hạ chắc hẳn chính là trưởng trấn của trấn này a. Không biết phải xưng hô thế nào?”
Dương Thiên sao có thể không biết, tên này đang muốn thăm dò xem mình là ai đây mà! Trong trò chơi này, ngươi muốn biết danh tự của một lãnh địa người chơi, phương pháp đầu tiên chiếm lĩnh luôn cái lãnh địa này, qua đó dĩ nhiên sẽ biết danh tự. Nếu không làm như vậy, cũng chỉ có thể nghe ngóng từ những người khác hoặc hỏi thẳng trưởng trấn. Mà đã hỏi được, tự nhiên cũng sẽ biết. Đương nhiên về sau up lên thành thị, có thể khắc tên trên cửa thành. Nhưng cái tên này chỉ là do lãnh chúa tự mình quyết định. Có thể là tên thật, cũng có thể là một cái tên nào đó mà lãnh chúa thích.
Suy nghĩ một chút, Dương Thiên cười nói: “Ý nghĩ của các ngươi ta cũng rõ ràng. Không cần lòng vòng nhiều làm gì. Các ngươi đã đoán được ta là một gamer, đương nhiên cũng có thể khẳng định cái trấn này của ta tên là gì. Về phần tên của ta, các ngươi chắc cũng không lạ lẫm chứ?”
Thanh niên kia ngượng ngùng cười cười, nói: “Chúng ta cũng chỉ là muốn chứng nhận thoáng một phát mà thôi. Dương Quang huynh, ta trước giới thiệu cho ngươi một chút đi. Vị này chính là hội trưởng công hội Thí Thần - Thí Thần Quân Chủ. Vị ngồi bên cạnh là minh chủ Phi Thiên minh - Phi Thiên Thần Vương. Còn vị mỹ nữ kia là hội trưởng công hội Vạn yêu - Tiểu Thiến cô nương. Cuối cùng là ta, hội trưởng Thiết Kỵ hội - Nhất Kỵ Hồng Trần. Chúng ta đều ở Thủy Trữ huyện, là trưởng trấn của hương trấn cấp một”
Dương Thiên cười cười nói: “Thật sự là vinh hạnh a, không nghĩ tới hôm nay có thể làm phiền các công hội bài danh trong top 100 trên cả nước quang lâm. Thật đúng là vẻ vang cho kẻ hèn này a!”
Nhất Kỵ Hồng Trần cười khổ một tiếng, nói: “Dương Quang huynh quá khiêm tốn rồi. Trong mắt Dương Quang huynh, người sở hữu thiên hạ đệ nhất trấn. Mấy tiểu công hội của chúng ta chỉ sợ không lọt nổi vào pháp nhãn của huynh ấy chứ.”
Dương Thiên cười nói: “Hồng trần huynh khách khí. Thiên hạ đệ nhất trấn này của ta cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi! Mới nhìn qua thì có vẻ là phong quang vô hạn, nhưng trong cả trấn cũng chỉ có mình ta là người chơi a. Mà các vị ngồi đây đều là hội trưởng của các công hội lớn. Thủ hạ của ai không phải trên vạn nhân mã chứ! Về sau còn kính nhờ các vị chiếu cố nhiều hơn.”
Dương Thiên vừa nói xong câu này, ánh mắt mấy người ngồi đây lập tức hiện lên thần sắc thất vọng. Chỉ có Phi Thiên Thần Vương là hai mắt khép hờ, không biết đang nghĩ cái gì. Dương Thiên liếc qua, thu hết biểu hiện của mỗi người vào trong mắt.
Tiểu Thiến là người nhanh nhất khôi phục lại thần thái, nói: “Dương Quang đại ca có thể dùng lực lượng một người mà lập nên mỹ danh thiên hạ đệ nhất trấn. Vậy chẳng phải càng là nói lên Bạch Vân trấn của huynh ngọa hổ tàng long sao? Ta xem Bạch Vân trấn đến cả đặc cấp quân doanh rõ ràng cũng đã xây tốt. Chỉ sợ thủ hạ của Dương Quang đại ca đều là nhân tài vô số a!”
Đám nam nhân nghe vậy liền lập tức lắp bắp kinh hãi. Bọn hắn cũng không có cẩn thận như Tiểu Thiến. Lúc đến mặc dù cũng quan sát tỉ mỉ tinh tế bố cục trong trấn. Nhưng phần lớn là để xác định xem cái trấn này có phải do người chơi kiến tạo hay không. Cũng không ai đánh chú ý đến những chi tiết tỉ mỉ thế kia.
Dương Thiên mỉm cười, nói: “Cái này cũng không có gì nha. Các ngươi cũng biết vừa lập trấn thì được thưởng một NPC cấp SS. Vừa vặn lúc trò chơi bắt đầu không lâu ta lại bán được một ít vũ khí, phát chút tiền tài nho nhỏ. Ta đưa NPC này đến nội thành chuyển chức thành đặc cấp võ tướng. Sau đó mua bản vẽ mới dựng lên được cái đặc cấp quân doanh này. Nhưng dựng lên xong cái ta mới bắt đầu hối hận a! Cái đặc cấp quân doanh này ngoại trừ tốc độ huấn luyện binh lính nhanh hơn một ít thì cũng chả còn tác dụng nào khác. Thật sự là lãng phí của ta hơn 100 vạn tiền đồng a! Hiện tại bản thân ta nghèo rớt mùng tơi, một xu dính túi cũng không có.”
Đối với việc Dương Thiên than nghèo kể khổ. Mấy người ở đây ai cũng không tin. Bọn hắn cũng không phải người ngu, tự nhiên biết rõ lúc ban đầu buôn bán “chút ít” vũ khí kia lợi nhuận lớn đến bao nhiêu.
Tiểu Thiến cũng cười khổ nói: “Dương Quang đại ca, lời này của ngươi quả thật là quá chính xác. Mấy người chúng ta, ai chả nghèo rớt mùng tơi. Vì phát triển lãnh địa, ngay cả vũ khí trang bị cho mình cũng không nỡ mua. Mà quá phận nhất chính là, mỗi tháng quan phủ rõ ràng còn muốn trưng thu 20% thuế mà. Ngươi nói đây không phải là muốn mạng người sao?”
Nhất Kỵ Hồng Trần lập tức nói: “Tiểu Thiến cô nương nói có lý, nhưng thủ hạ của ta cũng không quá đáng chỉ có trên hai vạn người chơi. Thực lực so với quân đội chính quy còn thua xa. NPC binh lính lại chỉ có hơn 100 người, căn bản không chịu nổi trọng dụng nữa. Haizzz!” Nói xong, Nhất Kỵ Hồng Trần còn liếc liếc qua nhìn biểu hiện của Dương Thiên.
Thí Thần quân chủ cũng góp lời: “Chúng ta dù sao cũng là người chơi. Vốn vào trong game là để chơi trò chơi, ai lại muốn chịu sự bóc lột của thế lực NPC a! Nhưng triều đình lực lượng quá lớn. Chúng ta so với họ như trứng chọi đá, giờ biết làm thế nào đây?”
Dương Thiên thầm nghĩ: Trò hay cuối cùng cũng đã đến rồi. Xem ra đây chính là mục đích chính của chuyến đến thăm lần này. Cười thầm, Dương Thiên quay qua nói: “Xác thực như thế, nghĩ tới ta tháng trước, vốn còn tiết kiệm được 20 vạn tiền đồng. Cuối cùng bị thuế quan toàn bộ thu hết. Ta so với các ngươi còn đau lòng xót ruột, còn căm tức hơn gấp mấy lần a!”
Tiểu Thiến đột nhiên nói: “Tất cả mọi người đã không quen nhìn đám quan lại triều đình hống hách, bắt nạt thường dân, coi thường gamer chúng ta, ta ngược lại là có một chủ ý.”
Nhất Kỵ Hồng Trần vội la lên: “Ah? chủ ý gì?”
Tiểu Thiến nhìn nhìn Dương Thiên, nói: “Ngươi ngẫm lại, toàn bộ huyện Thủy Trữ của chúng ta có bao nhiêu người chơi? Ít nhất cũng có hơn 200 vạn a! Mà số lãnh địa trong tay người chơi cũng có đến mấy trăm tòa. Trong khi đó theo ta tính toán, quân số chính thức của toàn huyện Thủy Trữ cùng lắm cũng chỉ có mười vạn. Chỉ cần chúng ta đoàn kết một lòng, để cho đại lượng người chơi trong thành bạo động. Lúc đó cửa thành mở ra, nhất định chúng ta có thể đoạt được huyện thành này. Đây chính là thành thị cấp bậc nơi đóng quân a. Chỉ cần chúng ta cứ ở trong thành mà thủ, triều đình có biết cũng chả làm gì được bọn ta. Hơn nữa hiện tại trong triều đình còn đang lo họa ngoại xâm, đoán chừng cũng không phái được bao nhiêu quân đội tới. Chỉ cần chúng ta có được một huyện này. Chẳng những thu thuế không cần giao, hơn nữa tương lai muốn tranh bá thiên hạ cũng có vốn liếng.”
Dương Thiên cười khổ, người này thật đúng là “vui tính”, nói: “Ngươi thực cho rằng chuyện này có thể thành công?”
Tiểu Thiến rất thành thật mà nói :“Tỷ lệ thành công không đến một thành, nhưng nếu như không làm. Vậy chúng ta cũng chỉ có thể thể từng bước phát triển. Dựa theo tốc độ này, ít nhất cũng phải mất thời gian hơn một năm mới có thể up hương trấn lên đến tiểu thành. Đợi đến lúc loạn Hoàng Cân, nếu có thể phát triển trở thành tiểu thành cấp hai cũng đã là không tệ lắm rồi. Thế nhưng với rải rác bốn năm vạn thôn dân của tiểu thành cấp 2, trong loại đại chiến dịch hệ thống này lại có thể phát ra nổi tác dụng gì chứ? 4.000 - 5.000 binh lính giữa mấy ngàn vạn quân đội chỉ là muối bỏ biển mà thôi.”
Dương Thiên không thể không thừa nhận, cô nàng này nói rất có đạo lý. Chỉ là Dương Thiên cũng không cho rằng tỷ lệ thành công của chuyện này có thể đạt tới một thành, khả năng nửa thành cũng không được.
Dương Thiên nghĩ nghĩ, cười khổ nói: “Ý nghĩ này của ngươi quá mức điên cuồng. Ta không cách nào gật bừa, cũng sẽ không làm. Hơn nữa chúng ta sao có thể triệu tập toàn bộ người chơi ở Thủy Trữ huyện theo chúng ta hành động? Cái này đối với bọn họ lại có chỗ tốt gì?”
Tiểu Thiến không nghĩ tới Dương Thiên lại trực tiếp cự tuyệt như vậy. Cả nửa ngày sau mới nói: “Chẳng lẽ Dương Quang đại ca định cứ để cho đám quan lại triều đình bóc lột như vậy? Ngươi chính là trưởng trấn của thiên hạ đệ nhất trấn đó. Có cái danh xưng này đi theo, chỉ cần Dương Quang đại ca hô một tiếng, lo gì không có người hưởng ứng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.