🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chiều ngày 20 tháng ba. Dương Thiên rốt cục chờ được một tin tức tốt: Phía tây nội cốc, đám dị tộc ru rú trong thành Thạch Thanh rốt cục cũng chịu không được chi cung kỵ binh của Dương Thiên đêm ngày quấy rối. Bắt đầu từ hai ngày trước, mỗi ngày quân đội chiến đấu trong thành cơ hồ đều là khuynh sào xuất động, vây quét hơn 100 giác mã cung kỵ đáng căm phẫn lúc nào cũng vo ve như ruồi nhặng kia. Chỉ là đám giác mã cung kỵ này xác thực trơn trườn trượt cho nên mỗi lần như vậy đội quân của chúng đều tốn công vô ích mà trở về. Khả năng lớn là thời điểm đến quấy rối vào ngày mai, đối phương sẽ tiếp tục ra khỏi thành truy sát, thậm chí còn gia tăng số lượng binh lính. Mà mấy cứ điểm dị tộc khác cũng đồng dạng không chịu nổi đều phái binh ra ngoài thành đánh giết. Tuy nhiên số binh lính phái ra cũng không nhiều lắm, chỉ khoảng một hai vạn người, đại đa số vẫn thủ trong nội thành.
Mặt khác hai ngày nay ở thành Ngốc Ưng, tần suất truyền tin đến tin đi đang tăng cao. Tựa hồ đang có ý định liên lạc với các cư điểm dị tộc khác đồng mưu đại sự. Nhưng những người đưa tin này toàn bộ đều bị thanh lý không còn một mống.
Có lẽ nguyên nhân chủ yếu là vì nguy cơ thiếu lương thực. Nếu như cứ bị đám giác mã cung kỵ liên tục phá hoại, vậy lương thực tháng này trên cơ bản sẽ bị tuyệt thu. Đám dị tộc không nóng lòng mới là lạ.
Dương Thiên nghe xong tin tức này, mừng rỡ không thôi.
Mấy ngày qua, biên chế quân đội lại tăng thêm không ít. Bát giai binh có thêm gần 2000 người. Mà những bát giai binh này phần lớn đều được trang bị vũ khí bằng thép bách luyện, lực công kích tăng lên rất nhiều. Mặt khác trong khoảng thời gian này Đại Ngưu đẩy mạnh tốc độ công chiếm những sơn trại dị tộc này nên số quân doanh tăng nhiều, lượng thất giai binh mỗi ngày có thể chuyển chức vượt qua 1000 người. Số thất giai binh chỉ trong mấy ngày đã tăng thêm 4000. Đây tuyệt đối là một con số làm người khác phải kinh hãi.
Dưới tình huống này, Dương Thiên càng quyết tâm theo con đường tinh binh hơn.
Ban đêm, một chi quân đội 6000 người cấp tốc tiến về hướng bắc. Chi quân đội này tuy hành quân nhưng lại lặng yên không gây ra bất cứ một tiếng động nào cả như U Linh lẩn khuất trong đêm.
Thẳng đến rạng sáng ngày hôm sau, chi quân đội này đã đến phụ cận thành Thạch Thanh, khoảng cách khoảng 10 km. Nếu tiến thêm về phía trước sẽ rất dễ dẫn đến việc bị phát hiện, cho nên Dương Thiên để quân đóng tại đây.
An bài những binh lính này mai phục tốt xong, Dương Thiên bắt đầu chờ đợi.
Trời tờ mờ sáng, một số cư dân từ trong thành đã bắt đầu đi ra ruộng cày cấy, thu lượm. Nhìn bộ dạng sợ hãi rụt rè của mấy người này là biết bọn họ bị phái ra làm mồi nhử.
Bất quá ai dụ dỗ ai còn chưa biết đâu!
Đúng giờ, giác mã cung kỵ xuất hiện tại khu vực bên cạnh đồng ruộng. Bắt đầu triển khai công kích đối với những cư dân kia.
Đây hết thảy đều là sự tình trong dự liệu của hai phe. Cả bốn cửa của thành Thạch Thanh lập tức mở ra. Đại lượng dị tộc với vũ khí sáng lóa trong tay từ bên trong ùn ùn tuôn ra, nhanh chóng bao vây đội giác mã cung kỵ.
Dương Thiên híp mắt, từ từ đánh giá chiến trường.
Bỗng nhiên hắn phát hiện có chút không đúng. Số dị tộc từ Thạch Thanh thành xuất chiến đại khái chỉ có khoảng trên dưới ba vạn. Con số này so với dự đoán có chút sai lệch. Chẳng lẽ đối phương không có ý định một lần hành động, toàn diệt đám giác mã cung kỵ của mình sao?
Dương Thiên không dám khinh thường, cưỡi Tiểu Bạch bay lên không trung. Dù sao khoảng cách từ đây đến Thạch Thanh thành vẫn còn hơn mười dặm. Bay tít lên cao thì Tiểu Bạch trở nên rất nhỏ. Đối phương rất khó phát hiện.
Bay lên trên không khu vực Thạch Thanh Thành, việc đầu tiên Dương Thiên làm là quan sát thật kỹ trong nội thành. Nhưng vừa nhìn vào hắn đã vô cùng kinh ngạc. Lí do là trong thành hầu như không còn bóng dáng một ai.
Chẳng lẽ toàn bộ quân đội và dân cư trong thành đều biến mất hay sao?
Dương Thiên đánh giá khắp nơi một lượt, chợt phát hiện ở ba phía đông, tây, bắc ẩn trong rừng cây có rất nhiều bóng cây đang lắc lư. Nếu không phải nhìn từ trên không, thật đúng là khó mà phát hiện những động tĩnh này.
Dương Thiên thoáng nghĩ một chút liền hiểu dụng ý của đối phương. Nhưng bọn này thật sự quá ngây thơ rồi? Coi như chính mình không phát hiện ra ý đồ của bọn hắn thì sao? Lực chiến thì cùi, dame thì chả có. Đánh lén cũng gây ra được bao nhiêu tổn thất?
Trở về nơi đại quân đang hạ trại, Dương Thiên lập tức gọi hơn hai mươi đặc cấp võ tướng đi theo lần này đến rồi nói: “Lý Đạt, ngươi dẫn theo 4.000 thất giai binh ngăn đám dị tộc, lấy khoảng trống cho tiểu đội giác mã cung kỵ đang bị bao vây rút khỏi. Mặt khác cố gắng tận lực dây dưa với đối phương, đừng để cho bọn chúng phải chịu thương vong quá lớn. Toàn bộ các võ tướng và bát giai binh còn lại theo ta vào thành. Hiện tại trong thành trống không. Chỉ cần chúng ta bảo vệ chắc cửa thành là có thể nhẹ nhõm chiếm được tòa thành này. Tất cả rõ chưa?”
Đám võ tướng nhất nhất tuân mệnh tản ra làm việc.
Trong khi đó, chi tiểu đội giác mã cung kỵ đang giao chiến kịch liệt với hơn ba vạn dị tộc. Vị trí đang dần tiến đến phía bắc thành Thạch Thanh. Đây chính là ý đồ của đại quân dị tộc. Dồn ép chi cung kỵ này về phía rừng cây phía bắc. Bố trí đại quân tập kích trong rừng cây!
Dương Thiên nhìn chuẩn thời cơ, hét lớn một tiếng: “Xông lên!”
Đám bát giai binh vừa nghe lệnh liền lao về phía thành Thạch Thanh. Khí thế to lớn, mạnh mẽ, như một mũi tên đang lão vun vút trong không trung. Không gì cản nổi.
Chỉ 10 phút sau, bọn Dương Thiên không mất bao nhiêu sức lực đã chiếm được cửa Nam của thành Thạch Thanh. Dương Thiên suất lĩnh đại bộ phận võ tướng và 280 bát giai binh xông thẳng về phía phủ thành chủ. Còn lại bốn võ tướng, tổng cộng suất lĩnh một phần tư số bát giai binh còn lại lao tới bốn cửa thành. Cửa Nam không có gì vấn đề, hiện tại đã hoàn toàn bị chiếm lĩnh.
Dương Thiên một đường thông suốt không gặp bất cứ trở ngại nào, rất nhanh đã vọt tới bên ngoài phủ thành chủ. Mà đám dị tộc ở ngoại thành lúc này cũng vừa nhận được tin tức. Bất chấp sự dây dưa của chi tiểu đội giác mã cung kỵ, vội vã quay đầu cong đuôi chạy thẳng về thành.
Quân của Dương Thiên thanh lý một phần nhỏ đám dị tộc đang xông tới, nhẹ nhõm chiếm được Đông môn và Tây Môn. Nhưng đến được bắc môn thì đã có đại lượng dị tộc dũng mãnh trở về cứu thành. Chiến đấu kịch liệt trên đường phố được bắt đầu.
Nhưng may mắn binh lính của Dương Thiên toàn bộ đều là bát giai binh. Thực lực không phải mấy cái thể loại tam giai, tứ giai binh của đối phương có thể so sánh. Chiến tuyến rất nhanh được đẩy đến cửa thành. Chỉ còn lưu lại đầy thi thể trên mặt đất.
Theo lệnh của Dương Thiên. Những bát giai binh này công kích phi thường bảo thủ. Chủ yếu là dựa vào thuẫn thép để chèo chống.
Dương Thiên dẫn đầu hơn mười vị võ tướng, toàn lực công kích tấm bia đá thành thị. Số bát giai binh còn lại toàn bộ ở ngoại vi phòng thủ, phòng ngừa đám dị tộc đến quấy rối.
......
Kết quả cuộc chiến đã là việc nằm trong dự liệu. Hơn một giờ sau. Tấm bia đá thành thị ầm ầm sụp đổ. Bên tai Dương Thiên cũng vang lên thanh âm mỹ diệu của hệ thống nhắc nhở:
“Chúc mừng ngươi đã đánh hạ thành thị của hệ thống thành Thạch Thanh. Thỉnh lựa chọn chiếm lĩnh, phá hủy hoặc là giữ lại!”
“Chiếm lĩnh!”
“Chúc mừng ngươi chiếm lĩnh thành thị của hệ thống thành Thạch Thanh. Là người thứ ba trong toàn bộ người chơi công chiếm được thành thị của hệ thống. Đặc ban thưởng danh vọng 30 điểm, trang bị đặc thù random một kiện. Điểm thuộc tính tự do 2 điểm.”
Rõ ràng toàn bộ ban thưởng đệ nhất, đệ nhị, đệ tam cho việc công chiếm thành trì đều bị Dương Thiên ôm hết. Cái này thật đúng là làm cho Dương Thiên có chút đắc chí. Xem ra người chơi khác muốn công chiếm thành thị của hệ thống. Con đường phải đi còn rất dài a.
Đạo Khổng Mạnh hoàng kim: Trang bị đặc thù, gia tăng lượng lưu dân đổi mới trong lãnh địa 20%. Gia tăng hiệu suất công tác của cư dân trong lãnh địa 10%. Bổ sung kỹ năng: Đạo Khổng Mạnh: Trong thời gian ngắn gia tăng dân tâm và độ trị an mỗi loại 10 điểm. Hiệu quả kéo dài trong thời gian 3 ngày. Cooldown: 1 tháng. Hạn chế trang bị: Lãnh chúa mới có thể sử dụng.
Cường đại a! Tác dụng của việc gia tăng lượng lưu dân đổi mới trong lãnh địa và hiệu suất công tác của cư dân tự nhiên không cần phải nói. Mà kỹ năng kèm theo còn cường đại hơn. Phải biết rằng dân tâm và độ trị an là vô cùng quan trọng. Ví dụ như trong thời chiến, nếu dân tâm và độ trị an cao, dân chúng sống trong lãnh địa sẽ giúp lãnh chúa hiệp trợ phòng thủ.
Cứ nghĩ mà xem. Trong cuộc chiến nếu được đại lượng dân trong thuộc địa trợ giúp vận chuyển vật liệu chiến tranh thì hiệu quả đạt được sẽ lớn đến mức nào? Còn nữa, nếu như dân tâm trong lãnh địa đạt tới 90. Vậy sau khi sử dụng kỹ năng đạo Khổng Mạnh thì giá trị dân tâm lập tức có thể đạt max 100 điểm. Lúc này lãnh địa đã đạt tới trình độ toàn dân giai binh rồi......
Dương Thiên nhìn qua thuộc tính của thành Thạch Thanh. So với thành Bạo Phong đều giống nhau ở chỗ đã là tiểu thành cấp ba. Nhân khẩu có hơn bảy vạn người. Xem ra trận chiến này cũng không gây tổn thất quá lớn về quân số cho đối phương.
Trong số quân lính và dân cư ở đây, tổng cộng có hơn một trăm NPC tư chất cấp S. Trong đó càng là có một ngươi tên Đan Tín là NPC cấp SS. Hơn nữa làm cho Dương Thiên cuồng hỉ chính là tên này đã học xong Đế cấp tuyệt học, trở thành Vương cấp võ tướng. Thiên đại ban ân a! Mặc dù hiện tại đẳng cấp của hắn là zero. Nhưng Dương Thiên tin tưởng, với khả năng bồi dưỡng của hắn, Đan Tín rất nhanh sẽ có thể khôi phục được thực lực vốn có của hắn.
Trong kho hàng thu hoạch trên trăm vạn các loại tài nguyên tự nhiên không cần phải nói. Vật phẩm đặc thù thì có một quyển tuyệt học Tiếc Thiên phổ, vài cuốn sách kỹ năng cho binh lính bình thường. Dương Thiên cũng không để ý.
Mà bản tuyệt học này tới ngược lại thật đúng thời điểm. Bởi vì nhiều nhất là một tháng nữa Dương Thiên sẽ có thêm ba võ tướng hoàn thành tu luyện đặc cấp nội công.
Cướp được thành xong. Dương Thiên lập tức đi một chuyến đến tông miếu trong Thạch Thanh thành. Phát hiện bên trong cung phụng chính là Nữ Oa nương nương. Thần vị đồng dạng là một cấp, mà hiệu quả thì là gia tăng số lượng lưu dân đổi mới 10%. Xem ra tác dụng của tông miếu thật sự càng ngày càng cường đại, càng ngày càng quan trọng rồi. Ít nhất cho đến hiện tại, cả ba tông miếu Dương Thiên gặp được đếu không có cái nào mang thuộc tính cùi bắp cả. Đây cũng chính là sự khác biệt giữa giữa thành thị và hương trấn.
Hiện tại đột ngột gia tăng nhiều NPC cấp S như vậy. Cộng thêm số NPC cấp S lấy được trước đó vài ngày. Cuối cùng Dương Thiên đã có thể sử dụng hết số võ tướng chuyển chức làm lệnh trong tay rồi. 215 vị võ tướng được bổ sung vào quân đội. Không lâu nữa là đã có thể hình thành sức chiến đấu.
Tiêu hết một đống tiền và tài nguyên, Dương Thiên tiếp tục khai thông Truyền Tống trận ở thành Thạch Thanh.
Lưu lại 5000 thất giai binh thủ thành. Dương Thiên liền giao 2000 bát giai binh còn lại cho Đại Ngưu. Dù sao đám bát giai bình này hiện cũng đang nhàn rỗi chả có việc gì làm. Còn không bằng để cho hắn đem theo, đẩy nhanh tốc độ công chiếm sơn trại dị tộc.
Trở lại Bạch Vân trấn, Dương Thiên có chuyện lo lắng trong lòng, lập tức tìm Vương lão, hỏi: “Vương lão, hôm nay chúng ta đã chiếm được thành Thạch Thanh trong nội cốc, đoán chừng mấy cái thành dị tộc khác cũng không kiên trì được bao lâu nữa. Nhưng những ngày qua trong chiến tranh chúng ta đã phá hủy lần lớn đồng ruộng ở các khu vực thành thị. Tháng này lượng lương thực thu nhập được nhất định sẽ giảm sản lượng trên phạm vi lớn. Không biết số lương thực dự trữ và tình hình sản xuất lương thực hiện tại có chèo chống nổi cho việc gia tăng nhân khẩu đại quy mô không?”
Vương lão cười nói: “Chúa công cứ yên tâm đi! Chúng ta bây giờ mỗi ngày có thể sản xuất được mấy trăm chiếc thuyền đánh cá cao cấp. Lượng cá đánh bắt mỗi ngày tăng thêm trên một vạn đơn vị. Hơn nữa diện tích lãnh địa của chúng ta bây giờ đã cực lớn rồi. Coi như lương thực có không đủ thì cũng có thể để cho số dân cư mới tăng thêm trong thuộc địa đi ngắt quả dại. Chỉ để sống qua ngày là không có vấn đề.”
Dương Thiên lúc này mới yên tâm gật đầu. Hắn thật ra có chút lo lắng. Nếu lượng nhân khẩu trong lãnh địa đột nhiên tăng đột biến sẽ khiến cho lãnh địa rơi vào nguy cơ thiếu lương thực nghiêm trọng. Mà hắn hiện tại thì không hề muốn đi thành thị của hệ thống để mua sắm lương thực một tí nào. Đám NPC kia so với bất cứ ai còn gian manh dối trá hơn. Đơn giá lương thực luôn một mực bảo trì ở mức 15 tiền đồng trở lên một đơn vị. Dương Thiên giàu thì giàu thật đấy nhưng cũng không phải kẻ coi tiền như rác.
Nhớ tới tên người chơi leo cây hôm trước Phi Liệng Soái Heo, Dương Thiên lại quay qua hỏi Vương lão: “Phi Liệng Soái Heo gần đây thế nào rồi?”
Vương lão gật đầu, tương đối hài lòng cười nói: “Ta cảm thấy tiểu tử này quả thật rất không tệ. Khiêm tốn, lễ phép, lại biết tiến thoái, hơn nữa làm việc phi thường chăm chỉ và cẩn thận. Nếu là những người khác, cứ theo sau hai binh lính thu thập da thú thời gian dài như vậy đã sớm nhịn không nổi. Đằng này hắn vẫn luôn kiên trì không kêu ca một tiếng. Hiện tại đẳng cấp của hắn đã đạt đến 23. Đủ điều kiện để chuyển chức thành sơ cấp võ tướng rồi. Không biết chúa công định an bài thế nào?”
Dương Thiên nhẹ gật đầu, nói: “Hắn hiện tại đã định cư tại Thiên Hà trấn phải không?”
Vương lão nói: “Ân, hắn hiện tại đã là cư dân Thiên Hà trấn.”
“Vậy trước tiên cứ để cho hắn chuyển chức thành võ tướng đi đã! Mà Đại Ngưu gần đây cũng công chiếm không ít sơn trại dị tộc, hôm nay quân doanh ở Hà Trấn không cần phá đi nữa, để danh ngạch cho hắn đi”
Vương lão gật đầu rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.