🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vương lão gật đầu cười nói: “Đây chính là chúa công của ta, có chuyện gì thì nói với hắn đi!”

Phi Liệng Soái Heo không dám chậm trễ quỳ trên mặt đất, nói: “Đa tạ ân công vì sự trợ giúp của ngươi từ trước tới nay, ta nguyện cả đời làm tùy tùng đi theo ân công để đền đáp đại ân.”

Dương Thiên bị tên này đột nhiên tập kích làm cho sửng sốt một chút. Hắn không nghĩ tới tiểu tử này rõ ràng vừa tới đây đã hành động kiểu thế này, vội vàng kéo hắn dậy, nói: “Quỳ cái gì mà quỳ? Ta cũng là người chơi, tùy tiện quỳ xuống cũng không phải thói quen tốt.”

Lần này đến lượt Phi Liệng Soái Heo ngẩn người. Hắn nhìn chằm chằm vào Dương Thiên. Cả nửa ngày sau mới kịp phản ứng, nói: “Ngài thật sự là người chơi?”

Dương Thiên nhẹ gật đầu.

Phi Liệng Soái Heo trầm ngâm một chút, rất nghiêm túc nói: “Nhưng đối với ta ngài lại không phải người chơi. Đại ân của ngài ta cả đời này cũng không thể quên được, thế nên đời này ta nhất định là chung thân bám lấy chức vụ tùy tùng của ngươi rồi. Hi vọng ân công không từ chối!”

Nói thật, Phi Liệng Soái Heo nghe nói Dương Thiên là người chơi thì hắn càng thêm cảm động. Bởi vì trong trò chơi, người chơi so với người chơi mới là kẻ khó tin nhất. Không người nào nguyện ý tự dưng đưa 50 vạn tùy ý cho một người chơi khác. Huống chi 50 vạn tiền đồng này còn đưa lúc giai đoạn đầu của trò chơi. Mà Dương Thiên đối với hắn lại thân thiện dễ gần, không hề tỏ ra cao cao tại thượng. Điều này càng làm cho thêm cảm động.

Dương Thiên cười nói: “Chúng ta đều là người chơi, ngươi còn gọi ta ân công làm cái gì. Về sau ngươi cứ theo ta hỗn a. Đây chính là 50 vạn rmb ta bỏ ra đầu tư, nếu như ngươi không làm cho nó phát sinh thành lợi nhuận, ta nhất định sẽ không để yên cho ngươi.”

Phi Liệng Soái Heo cũng bị ngữ khí nhẹ nhõm của Dương Thiên lây nhiễm. Hắn cũng biết Dương Thiên chỉ là nói đùa, nào có quan tâm đến 50 vạn tiền đồng kia, cười nói: “Tốt, về sau ngươi chính là lão đại của ta. Ngươi chỉ đằng tây ta tuyệt sẽ không đi hướng đông. Ngươi bảo ta đánh chó ta tuyệt đối sẽ không giết gà!”

“Không nghiêm trọng như vậy!” Dương Thiên cười nói: “Ngươi coi như đi làm cho ta là ok rồi. Nhìn tướng mạo của ngươi, chắc cũng phải 20 tuổi rồi chứ hả?”

Phi Liệng Soái Heo nói: “Ta 22 tuổi rồi. Trong nhà còn có một muội muội. Ta lần này vay tiền là để chữa bệnh cho muội muội.”

Dương Thiên tuy đã biết trước việc này. Nhưng hắn vẫn còn có chút khó hiểu, quay qua bảo Vương lão: “Vương lão, ngươi trước đi ra ngoài giải quyết công việc đi, ta muốn nói chuyện riêng với Soái Heo một chút.”

Chờ Vương lão đi xong, Dương Thiên hỏi: “Ngươi nói một chút tình huống của ngươi xem, cha mẹ của ngươi đâu rồi?”

Trong mắt Phi Liệng Soái Heo hiện lên một tia bi thương, nói: “Hai năm trước cha mẹ của ta mất trong tai nạn giao thông. Hai chân muội muội ta cũng bị thương trong tai nạn ấy. Cho đến lúc gặp được Vương lão mới có đủ tiền vì chữa tốt hai chân cho muội muội. Trước kia ta đi làm, công việc thì vất vả nhưng mỗi tháng cũng chỉ kiếm được trên dưới 3.000 rmb. Mà số tiền này chỉ đủ để chèo chống sinh hoạt cho ta và muội muội. Muốn gom đủ 50 vạn căn bản là không có khả năng. Trước đó vài ngày, muội muội ta nói cho ta biết trò Thiên hạ này có thể kiếm được nhiều tiền. Sau nhiều lần muội muội khuyên bảo, ta mới quyết định liều mang đem số tiền tích góp từ trước tới giờ ra mua một cái mũ trò chơi. Nên open đã lâu rồi nhưng giờ ta mới tiến vào trò chơi. Tình huống đại khái là như vậy. Hiện tại muội muội ta đã vào bệnh viện để bắt đầu chữa trị. Bác sĩ nói qua một tháng nữa là có thể khỏi hẳn. Đại ca, đại ân của ngươi......”

Dương Thiên không để hắn nói hết câu, đạp vào đít hắn một phát, nói: “Thân là đại nam nhân, lề mề cái gì, chẳng lẽ ngươi cho rằng lợi nhuận của ngươi sau này không đến 50 vạn? Lại nói tiếp ta còn buôn bán rất có lời nha!...... Những lời này về sau cấm không cho nhắc lại. Ngươi và muội muội của ngươi sống nương tựa lẫn nhau, giờ lại không kiếm thêm được tiền ở chỗ khác. Như vậy đi, ta tạm thời mỗi tháng cho ngươi 5.000 tiền lương. Chắc là miễn cưỡng cũng đủ cho các ngươi sinh sống đi? Về sau xem xét tình huống làm việc, ta có thể tăng lương cho ngươi”

Phi liệng soái heo rất muốn chối từ, nhưng ngẫm lại tình cảnh của mình bây giờ. Coi như mình không ăn không uống cũng được, nhưng còn muội muội thì sao? Vì vậy hắn đành thật thà gật đầu đáp ứng, trong lòng cảm động đến mức nào tự nhiên không cần phải nói.

Dương Thiên nói: “Ta hiện tại chỉ có một nhiệm vụ giao cho ngươi. Vì trước kia lãnh địa của ta một mực không có người chơi nào cả, vì thế một mình ta phải kham rất nhiều việc, khó kiểm soát hết được toàn bộ. Ngươi đã gia nhập lãnh địa của ta, vậy trước tiên thử xử lý những việc này xem sao.”

Phi Liệng Soái Heo lập tức nghĩa bất dung từ mà nói: “Đại ca yên tâm, chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định đem hết toàn lực hoàn thành! Chỉ là thủ hạ của đại ca đã có vô số người tài ba a. Nếu như bọn hắn cũng không thể hoàn thành, tiểu đệ năng lực có hạn, có thể làm được hay không thật đúng là không dám đánh cam đoan.”

Dương Thiên cười nói: “Chuyện này và năng lực không quan hệ. Chỉ cần có thân phận người chơi là được. Trong tay của ta hiện có một khối Kiến Thôn lệnh. Mà một người chơi chỉ có thể xây một tòa thôn xóm, bởi vậy ta muốn ngươi sử dụng nó, lập lên một thôn trang. Sau đó đem thôn trang này chuyển thành phụ thuộc ta là được. Đương nhiên nếu như ngươi muốn tự làm thôn trưởng cũng ok, chả có vấn đề gì hết.”

Phi Liệng Soái Heo không nghĩ tới sự tình lại đơn giản như vậy, lập tức nói :“Đại ca yên tâm đi, điểm ấy việc nhỏ ta nhất định làm tốt....... Đại ca, lãnh địa của chúng ta đã là cấp mấy rồi? Ta xem cái Vọng Thiên thôn này, đến cả tường đá cũng đã xây xong. Ít nhất cũng là hương trấn cấp hai. Thực lực đại ca thật là trâu bò đó nha.”

Dương Thiên cười nói: “Lãnh địa của ta ngươi nhất định không xa lạ gì đâu. Nó là Bạch Vân trấn. Mà vị trí của chúng ta bây giờ là ở phía đông Dương Châu, thuộc huyện Thủy Trữ. Toàn bộ khu vực này là một cái thung lũng lớn. Ngăn cách cùng ngoại giới, chỉ có đi đường biển mới vào được. Đương nhiên ngoài đường biển thì ta còn có một mật đạo thông hành ra ngoài. Cái mật đạo này do ta một mực nắm trong tay. Ngoại nhân không có cách nào thông qua.”

Phi Liệng Soái Heo cao hứng cười nói: “Nguyên lai đại ca chính là Dương Quang a! Xem ra ta ta được làm đệ đệ của ca là lãi to rồi. Trên diễn đàn không biết bao nhiêu người muốn bái đại ca làm sư phụ, làm lão đại, làm…. Tình nhân đấy!...... Không nghĩ tới đại ca chỉ bằng sức một người mà có thể phát triển được lãnh địa lớn như vậy, thật không hổ là thần tượng của ta.”

Dương Thiên cười nói: “Lãnh địa của ta cũng không phải là đơn giản như ngươi tưởng tượng vậy. Về sau ngươi từ từ sẽ biết. Ta hiện tại nhất thời cũng không nói rõ được. Đơn giản thế này cho ngươi dễ hiểu nhé. Bạch Vân trấn của ta hiện tại, muốn up lên tiểu thành cũng là việc trong tầm tay mà thôi. Hơn nữa số lãnh địa phụ thuộc còn có hơn 20 cái, trong đó ngay cả lãnh địa cấp thành thị cũng có luôn......”

Nói đến đây Dương Thiên không nói thêm nữa bởi vì hắn thấy Soái Heo trước mặt đã trở nên đần thối, cứng hết cả mồm miệng rồi.

“Thôi, không nói những thứ này nữa. Về sau ngươi sẽ biết. Nhớ là Thiên hạ is not just a game. Ngươi bình thường nên cố ghắng, hảo hảo mà tăng thực lực. Bằng không thì sau này đừng có hối hận. Lại trách ta không bảo trước”

Phi Liệng Soái Heo nháy nháy mắt, cười nói: “Đại ca, ngươi thật đúng là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả a! Thật không biết ngươi là thế nào để được như bây giờ.”

Dương Thiên cười cười, không có trả lời vấn đề này, nói: “Ngươi bây giờ theo ta. Chúng ta đi tìm địa phương xây thôn.” Nói xong, Dương Thiên liền đứng dậy đi ra ngoài.

Phi Liệng Soái Heo vội vàng đuổi theo, hỏi: “Đại ca, chúng ta đi đến chỗ nào xây thôn đây?”

Dương Thiên lơ đãng mà nói: “Di Châu!”

Phi Liệng Soái Heo nhất thời không kịp phản ứng, ngạc nhiên hỏi: “Ích Châu? Chỗ này hình như hơi quá xa đi! Hơn nữa nghe nói phụ cận Thành Đô còn có mấy đại công hội a! Bọn hắn người đông thế mạnh, chúng ta đến đấy sẽ rất khó phát triển.”

Dương Thiên cười khổ nói: “Không phải Ích châu ở phía Tây Nam đại lục đâu. Ta nói là nói Di Châu ở trên biển tức là Đài Loan bây giờ ấy, đã hiểu chưa?”

Phi Liệng Soái Heo trầm ngâm nói: “Di Châu? Đài Loan?...... A! Đại ca, chẳng lẽ ngươi bây giờ đã tạo ra được thuyền lớn, có thể ra biển rồi hả? Ta từng nghe muội muội nói từ rất sớm trong trò chơi đã có người bán ra thuyền đánh cá trung cấp. Khi đó muội muội ta đã phỏng đoán rằng có người đã xây được ụ tàu cao cấp. Mà ụ tàu cao cấp là có thể sản xuất được đại chiến thuyền rồi. Thứ này dùng để di chuyển trên biển trong cự li ngắn ở giai đoạn đầu là cực ngon. Người này chắc chắn là đại ca ngươi phải không!”

Dương Thiên bất đắc dĩ, hắn hiện tại mới phát hiện cái tên Phi Liệng Soái Heo này thật đúng là nói nhiều vô cùng, đau đầu trả lời: “Ngươi tựu đối với đại ca ta thiếu lòng tin như vậy à, tiêu chuẩn đồ vật cũng chỉ là cái đại chiến thuyền thôi hử?”

Phi Liệng Soái Heo sững sờ, nói: “Chẳng lẽ đại ca đã xây được ụ tàu đặc cấp? Có thể chế đóng được thuyền buồm một cột?”

Dương Thiên có chút tiếc rèn sắt không thành thép, vỗ đầu của hắn thoáng một phát, nói: “Ngươi thật thiếu tiền đồ? Tầm nhìn ngắn ngủi như vậy? Nhìn đại ca anh minh thần võ của ngươi xem, chả lẽ đến thuyền buồm bốn cột cũng không sản xuất nổi?”

Phi Liệng Soái Heo nhìn chằm chằm vào Dương Thiên, ngây ngốc nói: “Đại ca! Xin ngươi đừng đả kích trái tim yếu ớt của tiểu đệ a! Hiện tại ta mặc dù chưa quá rõ ràng các sự tình trong trò chơi. Nhưng muội muội ta là người hiểu rất rõ a. Nghe nàng nói các kiến trúc chung cực cũng không phải là dễ xây như vậy. Chỉ là mua sắm bản vẽ thôi cũng đã mất hơn một nghìn vạn tiền đồng rồi. Quan trọng nhất là, phải có chức nghiệp sinh hoạt Vương cấp, mà cái loại này muốn đạt được là phi thường khó.”

Dương Thiên cười nói: “Chút tiền này đối với đại ca ngươi mà nói, cũng chỉ là muỗi đốt inox mà thôi. Về phần nhân tài, hắc hắc! Ta không thiếu nhất chính là nhân tài. Đi thôi! Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, dù sao ngươi đi theo ta hỗn, tuyệt đối sẽ không chịu thiệt thòi đâu. Nhưng có một điểm, không thể đem những gì ngươi đã thấy, những gì ngươi đã biết nói cho bất luận kẻ nào. Chuyện này ngươi có thể làm được hay không?”

Phi Liệng Soái Heo lập tức nói: “Đại ca yên tâm, tiểu đệ nhất định giữ bí mật, coi như người khác dùng dao mổ bụng ta ta cũng sẽ không tiết lộ nửa chữ về đại ca và những thứ liên quan.”

Dương Thiên cười nói: “Không nghiêm trọng như vậy, chỉ cần ngươi không nói, người khác tự nhiên cũng cũng không biết quan hệ giữa ngươi với ta. Mà không biết thì ai thèm lấy dao mổ bụng heo...... Được rồi, Phi Liệng Soái Heo… à mà dài quá… từ giờ gọi Tiểu Trư đi. Ta bảo này Tiểu Trư, hiện tại lãnh địa chúng ta chỉ có ta và ngươi hai người chơi. Ngươi chỉ cần trong thế giới thực chú ý thoáng một phát thì hẳn là sẽ không có vấn đề gì xảy ra.”

Phi liệng soái heo nghe được danh tự Dương Thiên vừa đặt cho mình, vẻ mặt đau khổ nói: “Lão đại, có thể đổi lại biệt danh cho ta không?”

“Không được!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.