🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tên văn sĩ kia rời đi không lâu, quả nhiên có mấy trăm đài máy bắn đá bắt đầu di chuyển nhắm về ba cửa thành còn lại.

Lão Quỷ hậm hực nói: “Lão già này quá ghê tởm, rõ ràng lấy chúng ta làm bia đỡ đạn!”

Tiểu Thiến cười nói: “Trước cứ âm thầm chịu đựng đã, chắc chắn sẽ có lúc chúng ta xoay người!” Mồm nói vậy nhưng trong nội tâm nàng lại đang cười lạnh: Nếu không phải các ngươi mấy tên nam nhi nhưng làm cái gì cũng sợ trước sợ sau thế này, vừa rồi xử lý luôn tên huyện lệnh kia thì nào có như hiện tại, nhiều chuyện như vậy!

Kỳ thật Tiểu Thiến cũng biết, bọn hắn hiện tại là lần đầu tiên cả nhóm gặp mặt. Nếu như nói hiện tại đồng tâm hiệp lực, cùng một chỗ khống chế huyện Thủy Trữ thì căn bản là không thực tế. Tối trọng yếu nhất trong hợp tác là phải phân phối lợi ích trước. Nếu ban đầu không thỏa thuận rõ ràng, về sau tuyệt đối sẽ thành nội chiến.



Lần công kích tiếp theo đã có máy ném đá áp chế, công kích khoảng cách xa của đám cường đạo đã yếu đi không ít. Tuy vậy quãng đường đi đến tường thành của từ ba hướng cũng đã lưu lại mấy vạn thi thể. Người chơi sau khi chết sẽ được phục sinh tại chính nơi trú quân mà mình thiết trí phục sinh. Mà ở cái khu Thanh Long trại này. Phương viên trăm dặm quanh đây lại không có đến một cái lãnh địa. Mà thực ra là cũng không có ai dám xây lãnh địa ở chỗ này. Huống chi người chơi sau khi chết, phải off 8 giờ mới có thể lần nữa online. Bởi vậy, những người chơi tử vong vừa rồi, trên cơ bản cũng đã là thoát ly cuộc chiến lần này.

Lúc này, ở cửa thành phía đông, chiến đấu đang ngày càng kịch liệt. Tên Thái Huyện lệnh thấy phái ra một vạn quân cũng không mấy hiệu quả, lập tức lại phái ra thêm hai vạn quân nữa. Tranh thủ thời gian, tấn công duy nhất một lần là chiếm được tường thành. Chỉ cần chiếm được tường, với ưu thế binh lực tuyệt đối so với đối phương, muốn hạ Thanh Long trại chỉ là chuyện bắt cua trong rọ mà thôi.

......

Thanh Long trại dù sao cũng không quá đáng là sơn trại cỡ lớn. Nhân khẩu khoảng năm vạn người. Hiện tại chiến sự tranh chấp tường thành ngày càng kịch liệt, trong nội thành tất cả mọi người đến khu tường thành trợ giúp chiến đấu. Bởi vậy phía trung tâm thành, chỗ tông miếu và phủ thành chủ cơ hồ không thấy một bóng người.

Nhưng Dương Thiên tuy đứng ở đây nhưng lại không giám có chút dị động. Hiện tại nếu như đi công kích tấm bia đá, tuyệt đối sẽ không ai ngăn trở. Nhưng khi bắt đầu công kích, vậy đám cường đạo đang ở khu tường thành lập tức sẽ quay đầu thương, phóng tới chính mình. Đây không phải tự dưng ra sức giúp tên Thái Huyện lệnh kia sao? Kết quả tuyệt đối sẽ là mình tự nhiên toi công bận rộn mà chả được gì.

Do đó hiện tại Dương Thiên cứ lẳng lặng chờ!

Trận này đại chiến này tuy kịch liệt, nhưng kết cục đã được chú định ngay từ đầu. Nếu như chỉ dựa vào mười vạn binh lính trong tay tên Thái Huyện lệnh kia. Vậy còn không nhất định có thể đánh hạ Thanh Long trại hay không. Nhưng giờ có thêm mấy chục vạn người chơi trợ giúp, kéo toàn bộ cơ hội chiến thắng của Thanh Long trại về con số không tròn trĩnh.

Thế nên chỉ hai giờ sau, Thái Huyện lệnh bỏ ra một cái giá lớn là gần ba vạn binh lính, cuối cùng cũng đã công được lên tường thành. Đám cường đạo đang thủ ở ba hướng khác thấy vậy liền lập tức phái người tới trợ giúp. Đám võ tướng cường đạo càng vứt luôn nhiệm vụ chỉ huy của mình, phóng tới tường thành phía Đông.

Quân đoàn của đám người chơi áp lực giảm nhiều, lập tức đẩy mạnh tiến độ công thành. Nửa giờ sau, Thanh Long trại chẳng những không thể đánh bật quân đội phía cửa đông của Thái Huyện lệnh mà cả ba mặt khác ba đều rơi vào trong tay liên quân người chơi.

Dưới ưu thế binh lực nhân số, thế lực triều đình liên tiếp tiến sát, chiến đấu trên đường phố cũng bắt đầu!

......

Bốn người Dương Thiên lúc này đang đứng trong nhà dân, nghe được tiếng hò hết bên ngoài, nội tâm kích động dị thường. Đám quan quân triều đình xác thực không phụ lòng mong đợi của mọi người, xử lý xong Thanh Long trại. Việc này tương đương với thần hồn - cũng đã tới tay.

Dương Thiên quay qua ba người Tôn Miễu to nhỏ một hồi, sau đó toàn bộ chạy vào trong miếu lần nữa. Nhà dân bọn hắn trú ẩn cách toàn miếu này chỉ một vách tường. Thế nên căn bản không cần lo chuyện sẽ bị phát hiện.

Còn Trần Khôi tức thì nghe theo phân phó của Dương Thiên, chạy đến phụ cận khu phủ thành chủ bắt đầu ẩn núp.

Chiến tuyến rất nhanh bị đẩy đến quanh phủ thành chủ. Đám cường đạo còn sống sót đã không đến ngàn người. Chống cự cũng không còn ý nghĩa.

Tên thủ lĩnh cường đạo là một vị Vương cấp võ tướng, thực lực phi phàm. Nhưng lúc này đang bị một tên thủ hạ của Thái Huyện lệnh cũng là Vương cấp võ tướng chế trụ. Song phương đánh tơi bời mà không có ai can dự. Lí do cũng đơn giản, loại này chiến đấu cấp bậc này, kể cả đặc cấp võ tướng cũng rất khó chen tay, mà chen cũng chả có mấy tác dụng. Huống chi song phương lúc này cũng chả có đặc cấp võ tướng.

Bên này đánh nhau kệ chúng mày đánh nhau. Bên kia một đám người bắt đầu bu vào công kích tấm bia đá......

Gần hai giờ, hai Vương cấp võ tướng qua một hồi chiến đấu kịch liệt như thế đã như nỏ mạnh hết đà, đều rơi vào tình trạng kiệt sức. Thế nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Tên võ tướng cường đạo mặc dù thở hồng hộc, nhưng nguyên một đám trung, cao cấp võ tướng đứng bên cạnh một bước cũng không giám tiến lên. Mặc dù đây là 10 vạn chiến công a. Nhưng mạng nhỏ dù sao vẫn quan trọng hơn. Từ khi mấy cao cấp võ tướng đi lên rồi bị miểu sát xong, chả còn ai giám mạo hiểm húp tí mỡ nữa.

Nhưng tên võ tướng cường đạo này cũng biết số phận sắp tới của mình, một bộ liều chết chiêu chiêu đổi mạng. Ông có đi thì cũng phải kéo theo mấy cái đệm lưng nhá.

….

“Đại nhân, chúng ta thật để toàn bộ vật tư trong kho hàng của Thanh Long trại cho đám dị nhân kia sao?” Tên văn sĩ vẻ mặt rất không tình nguyện hỏi Thái Huyện lệnh.

Thái Huyện lệnh lạnh lùng cười cười, nói: “Cái này còn phải xem bọn chúng có thức thời hay không đã! Lát nữa ngươi thế này, thế này......”

Tên Thái Huyện lệnh thì thầm bên tai tên văn sĩ vài câu. Tên văn sĩ kia thỉnh thoảng nở nụ cười lạnh, thỉnh thoảng gật gật đầu.

Mà toàn bộ động tác của tên Thái huyện lệnh và tên văn sĩ kia đều rơi vào tầm mắt của 13 người bọn Tiểu Thiến đang đứng cách đó không xa.

Nhất Kỵ Hồng Trần nói: “Các vị, xem ra tên Thái lão đầu này thật không có chút hảo tâm nào! Chúng ta bây giờ nếu trực diện đối nghịch với lão thì chỉ như chấu chấu đá xe mà thôi. Mọi người phải đoàn kết một lòng mới có thể bảo vệ lợi ích của chúng ta được.”

Thí Thần Quân Vương cũng nói: “Nếu như lát nữa Thái lão đầu có hành động gì, chúng ta sẽ lập tức động thủ. Hiện tại thủ hạ mạnh nhất của hắn là tên vương cấp võ tướng kia đã lâm vào tình trạng kiệt sức. Đây là thời cơ động thủ tốt nhất.”

Lão Quỷ nói: “Người sáng mắt không nói tiếng lóng, nếu như chúng ta nắm được huyện Thủy Trữ, vậy lợi ích sẽ phân phối như thế nào?”

Nhất Kỵ Hồng Trần nói: “Chúng ta có thể tạo thành liên minh giữa các người chơi, khấu trừ chi tiêu mỗi tháng của huyện Thủy Trữ ra. Số tài chính còn thừa sẽ dựa theo độ cống hiến của từng thế lực với chiến dịch lần này mà phân phối. Giờ chưa phải lúc tính toán tình huống cụ thể từng đến từng chi tiết, trước đoạt được huyện Thủy Trữ đã rồi chậm rãi thương nghị sau.”

Những người còn lại cũng không chút dị nghị.



Rất nhanh, tấm bia đá thành thị đã sụp đổ. Thời điểm tấm bia đá vừa sụp đổ xong. Không ai chú ý tới một bóng người đã nhanh chân chạy vào trong phủ thành chủ, mà phương hướng chính là vị trí nhà kho.

......

Cũng ngay tại thời điểm tấm bia đá thành thị sụp đổ, ba người Dương Thiên đang trước đứng miếu chợt thấy được một màn quỷ dị.

Vị trưởng lão hôm qua còn cười dịu dàng khi đứng trước mặt bọn hắn bỗng hóa hành bụi. Từ trong thần vị bắn ra một đạo hào quang, biến thành một hạt châu óng ánh phiêu phù trong không trung.

Dương Thiên phản ứng rất nhanh, ngay lúc hạt châu vừa hình thành trong nháy mắt liền lao lên, bắt vào trong tay. Cũng vừa vặn lúc ấy, bên tai hắn vang lên tiếng hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng ngươi đạt được thần hồn Lỗ Ban.

“Tôn Miễu, Trần Khôi, trang phục của hai người các ngươi với trang phục của đám binh sĩ Thái Huyện lệnh cũng không khác nhau bao nhiêu, mau đi ra ngoài trước, thừa cơ lẫn vào trong đội ngũ đối phương, tùy thời ly khai. Ta trước cưỡi Tiểu Bạch bay đi xem có thể bắt lấy tên võ tướng cường đạo hay không. Nếu như các ngươi bại lộ thân phận, nhớ lấy an toàn bản thân làm trọng, ta sẽ lập tức trở về đón các ngươi.” Dương Thiên vội vàng phân phó nói.

Hiện tại bên ngoài đang phi thường hỗn loạn, hai người Tôn Miễu nhanh chóng lao ra ngoài miếu, nhẹ nhàng thâm nhập vào trong đám binh lính NPC.

Dương Thiên đợi bọn hắn vừa rời đi, lập tức huýt sáo một tiếng, gọi Tiểu Bạch đang chờ trên không trung xuống . Tại Tiểu Bạch xuống tới mặt đất. Lập tức Dương Thiên lấy khăn che mặt, nhảy lên trên lưng nó, phóng lên bầu trời. Không để cho người khác kịp phản ứng, lần nữa vọt vào trong tiểu viện phủ thành chủ.

Tiểu Bạch đánh một đạo Lôi Điện xuống. Tên võ tướng cường đạo kia vốn đã như nỏ mạnh hết đà, lập tức bị tê liệt không thể di động, lập tức bị Dương Thiên tóm lấy. Trước ánh mắt của vô số người trên mặt đất, dưới tiếng quát tháo ầm ĩ, Dương Thiên nghênh ngang rời đi.

Tên Thái Huyện lệnh thấy vậy tức tím mặt. Không nghĩ tới lại có người dám ở trước mặt mình cướp người, coi mình là không khí sao? Lập tức phân phó thủ hạ nhất định phải tìm ra cái tên gia hỏa hung hăng càn quấy kia.

Sau đó Thái Huyện lệnh mới đi đến trước tấm bia đá đã sụp đổ, lựa chọn chiếm lĩnh sơn trại.

Nhưng mà, hắn vừa mới chiếm lĩnh sơn trại. Thanh âm nhắc nhở của hệ thống bỗng vang lên: Thủy Trữ huyện lệnh chiếm lĩnh sơn trại Thanh Long. Tuy nhiên do tông miếu trong Thanh Long trại mất đi thần hồn, tự động giáng cấp thành Tam cấp hương trấn. Tường thành tự động sụp đổ!

Cái này trực tiếp làm cho Thái Huyện lệnh phát điên rồi. Chính mình lao tâm lao lực nhiều ngày như vậy, không phải là để có thêm một nơi đóng quân cấp thành thị trong tay sao? Chuyện này đối với mình là cực có lợi. Coi như Hoàng Thượng không vì chiến công của mình mà thăng quan tiến chức. Thế nhưng vinh hoa phú quý một đời chắc chắn sẽ không thiếu.

Giờ tiểu thành lù lù ra đấy, thoáng cái biến thành Tam cấp hương trấn. Một chút giá trị cũng không còn. Toàn bộ cảnh nội của huyện, Tam cấp hương trấn như vậy sẽ không ít hơn trăm tòa. Thế nên thêm một cái hương trấn nữa, Thái Huyện lệnh nào có để ở trong mắt.

Thế nên lúc này đây, vị Thái Huyện lệnh của chúng ta hai mắt đỏ ngầu. Gầm lên lệnh cho thuộc hạ: “Lập tức phong tỏa toàn thành, tìm cho ra thần hồn cho ta. Lại lục soát kỹ đám dị nhân kia, xem là ai giám động vào thần vị trong miếu. Nếu như không làm rõ được chuyện này, vậy toàn bộ chôn cùng Thanh long trại cho lão tử!”

Tên văn sĩ bên cạnh nghe vậy liền nói: “Đại nhân, thuộc hạ đoán chừng chuyện này chính là do tên cưỡi phi mã đến cướp tướng vừa rồi gây nên. Chúa công dù có phong tỏa Thanh Long trại chỉ sợ cũng không còn tác dụng. Hơn nữa ở đây có mấy chục vạn dị nhân, cần gì......”

Thái Huyện lệnh đang cơn nóng tiết, quay sang quát thẳng vào mặt tên kia: “Dừng, không nói gì nữa, lập tức đi làm. Nếu ai có thể tìm ra kẻ cướp thần hồn này, bản đại nhân lấy toàn bộ vật tư trong kho hàng làm phần thưởng cho hắn. Hơn nữa sẽ bẩm báo với Thái Thú, giúp hắn nhanh chóng thăng quan tiến chức! Nếu như không tìm ra, không chỉ ban thưởng không có, mà toàn bộ mọi người cũng phải lưu lại cho ta.”

Tên văn sĩ khúm núm. Rất không đồng ý với thằng điên này, nhưng cũng không dám nói cái gì nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.