Đây là một con ngựa cực tốt, màu lông trắng thuần khiết không hề bị tạp màu, thậm chí không cần phải điều khiển nó vẫn có thể tự tìm đường đi.
Phấn Mặc được Cô Phong Tàn Tuyết ôm vào trong lòng, hai người không nhanh không chậm đi về hướng Ca Diệp Tự.
“Đàng hoàng chút đi!”
Không biết có phải do cậu bị ảo giác hay không mà cậu cứ cảm thấy bàn tay ôm ngang eo mình của Cô Phong Tàn Tuyết cứ sờ tới sờ lui, hơn nữa càng lúc càng có xu thế dịch chuyển xuống phía dưới.
Bị Phấn Mặc cảnh cáo, Cô Phong Tàn Tuyết tỏ ra thành thật hơn nhưng bàn tay to vẫn nắm chặt lấy tay Phấn Mặc mà đùa giỡn.
Tay Phấn Mặc được nắm chặt mang lại cảm giác ấm áp và yên tâm cho cậu, vì thế cậu không rút ra, hai người cứ như thế mà chậm rãi về đến Ca Diệp Tự.
Huyết Sát đang cau có đứng trước cổng chờ đợi, không biết vì sao chỉ mới nhìn thấy Huyết Sát thì Phấn Mặc lại thấy chột dạ không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn!
Khi Huyết Sát nhìn thấy Phấn Mặc và Cô Phong Tàn Tuyết về cùng nhau, ánh mắt trở nên lạnh lùng, âm trầm quét thẳng qua người Cô Phong Tàn Tuyết. Có lẽ là hôm nay tâm trạng của Cô Phong Tàn Tuyết đang rất tốt nên hắn tỏ ra không thấy sự khiêu khích của ai kia, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhẹ!
Ở trong mắt Huyết Sát thì đó là một nụ cười có chứa dao, Huyết Sát bèn chuyển ánh mắt sang Phấn Mặc nhưng đột nhiên nhìn thấy tay hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-ta-la-cay-nam-doc/1289641/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.