Cuối cùng, khi không khí trong phòng sượng sùng đến cực điểm thì cái đầu nhỏ của Phấn Mặc bị Cô Phong Tàn Tuyết trực tiếp giữ lấy kéo qua rồi hôn lên. Vì Phấn Mặc giật mình nên đương nhiên không khép miệng lại, lập tức bị đầu lưỡi của Cô Phong Tàn Tuyết tiến quân thần tốc.
Đầu lưỡi của Cô Phong Tàn Tuyết ở trong khoang miệng của Phấn Mặc công thành chiếm đất, không bỏ sót bất kỳ một ngóc ngách nào.
Mọi người đều choáng váng, Phấn Mặc cũng choáng váng, mới ban đầu cậu còn phản kháng một chút nhưng được một lúc thì đã không còn sức nữa. Cảm giác này rất là kỳ diệu, giống như là trái tim có bệnh vậy, không ngừng đập điên cuồng, thân thể cũng mềm nhũn không còn khí lực.
Rốt cục khi cậu sắp hít thở không nổi nữa thì Cô Phong Tàn Tuyết thả cậu ra, khóe miệng của hai người khi tách ra còn kéo theo một sợi tơ nhỏ đầy ái muội.
Đầu óc Phấn Mặc vẫn còn mơ mơ hồ hồ, ngây ngốc thất thần, đến khi bên tai vang lên tiếng reo hò, hú hét lẫn tiếng vỗ tay của mọi người thì cậu mới phản ứng lại đẩy Cô Phong Tàn Tuyết đang ôm lấy mình ra rồi bỏ chạy, chỉ có điều là đi được đúng có ba bước.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó màu da của Cô Phong Tàn Tuyết đã trở lại bình thường.
Độc của Cô Phong Tàn Tuyết đã rất tốt, tâm tình của mọi người cũng tốt, ánh mắt nhìn Phấn Mặc càng thêm quỷ dị, nhìn đến mức gương mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ bừng. Cuối cùng Phấn Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-ta-la-cay-nam-doc/1289637/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.