Hai người đi trên đường núi một lúc thì Huyết Sát gọi một con chim ưng ra, không biết viết cái gì rồi thả cho nó bay đi. Nhìn con chim oai vệ sải cánh bay xa, lại nhìn xuống bé Sâu Xanh đang bám trước ngực, cậu hung tợn chọc đầu bé sâu mấy cái.
Chẳng mấy chốc trong bụi cỏ truyền ra tiếng gọi, “Lão đại!” khiến cho Phấn Mặc giật mình, đúng là xuất quỷ nhập thần!
Cậu nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì thấy rất nhiều người mặc áo đen, ngoại hình khá là giống nhau, và mặt đều được bịt kín, trước ngực đeo một cái huy hiệu hình đầu lâu!
Vị lão đại của họ chỉ dùng âm mũi hừ nhẹ một tiếng, ngoài ra không phát ra âm thanh gì cả.
Phấn Mặc nhìn một loạt người áo đen thì biết họ đều là cao thủ ( Có thể đột nhiên xuất hiện không phải là cao thủ thì còn là cái gì nữa),không nên đắc tội cao thủ!
Học tác phong của giang hồ nhân sĩ, liền ôm quyền,” Tại hạ Phấn Mặc, không biết cao tính đại danh của các vị đại hiệp?”
Đám người mới tới nhìn lão đại nhà mình, thấy lão đại không có phản ứng gì vì thế rất vui vẻ đáp lại Phấn Mặc. Có người sùng bái tất nhiên là ai mà chả được thỏa mãn tâm hư vinh. Từng người lần lượt trả lời,” Sát thủ số một, sát thủ số hai, sát thủ số ba…… sát thủ số mười!”
Mười người nói tên xong thì không để ý đến Phấn Mặc, đây là tác phong điển hình của sát thủ. Phấn Mặc ngẩng đầu nhìn trời, sau đó nhìn xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-du-chi-ta-la-cay-nam-doc/1289629/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.